Chương 8
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Anh ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt vừa tủi thân vừa bất lực, còn tôi thì chỉ biết giơ tay bất đắc dĩ mà chịu thua.
“Làm sao mà em biết được cô ta cho anh uống thứ gì? Lỡ như em cũng bị dính thì sao?”
Thương Dĩ Hành dù ấm ức, nhưng không phản bác nổi, bởi lời tôi nói… hoàn toàn là sự thật.
Chúng tôi đến bệnh viện, anh được rửa dạ dày lại một lần nữa, rồi tiến hành kiểm tra tổng thể.
Mãi đến tận đêm khuya, mọi việc mới tạm ổn.
Bác sĩ bảo cần phải theo dõi thêm một ngày, nên đành phải nằm viện.
Suốt cả quá trình, Thương Dĩ Hành không buông tay tôi lấy một phút, đôi mắt sáng rực rỡ dán chặt vào tôi.
Tôi bị ánh mắt ấy nhìn đến mức không biết phải giấu mặt vào đâu, vội vươn tay muốn che mắt anh lại.
“Nhìn gì mà nhìn, nhìn hoài, sợ em chạy mất hay gì?”
Anh lập tức nắm lấy tay tôi, siết chặt, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười tràn đầy mãn nguyện:
“Đúng thế. Anh rất sợ em sẽ chạy mất. Nhỡ em lại lừa anh thêm lần nữa thì sao?”
Nhìn người này lại sắp giở trò tủi thân đáng thương, tôi chỉ còn cách…
vươn tay ôm chặt lấy anh, như muốn nói — lần này, em sẽ không đi đâu nữa.
“Em hứa, từ giờ sẽ không bao giờ bỏ anh lại nữa, được không?”
“Vậy thì em phải nhớ bù đắp cho anh nhé. Từ nay mỗi ngày đều phải nói yêu anh, chuyện gì cũng phải nói với anh.”
Cái gì? Được voi đòi tiên à?
Tôi vừa định rút tay ra thì lại nghe anh tiếp tục “ra điều kiện”:
“Mỗi ngày phải sờ anh, khen cơ bụng của anh đẹp. Phải tiêu tiền của anh, để anh có cảm giác thành tựu.”
…Hừm…
Ngẫm lại thì, nghe cũng… không tệ lắm nhỉ.
“Quan trọng nhất là… mỗi ngày đều phải yêu anh.”
Nói rồi, Thương Dĩ Hành ghé sát, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi tôi.
Tôi cũng kiễng chân, đáp lại nụ hôn đó.
Không còn cách nào khác, ai bảo tôi nợ anh quá nhiều chứ.
Mà quan trọng hơn cả — là tôi cũng yêu anh.
Rời khỏi bệnh viện, người đàn ông luôn nghiêm túc với công việc như Thương Dĩ Hành bất ngờ tự cho mình ba ngày nghỉ phép.
Đã vậy còn tự tiện sắp luôn kỳ nghỉ cho tôi, dù tôi còn chưa mở miệng xin nghỉ.
Trong ba ngày ấy, chúng tôi hẹn hò khắp nơi, lấp đầy những buổi hẹn từng bỏ lỡ khi còn là “người yêu qua mạng”.
Từng món ăn muốn thử, từng nơi từng nói sẽ đi cùng nhau — tất cả đều được hoàn thành.
Giống như một lời khẳng định:
Lần này, chúng tôi thật sự đang bắt đầu một mối quan hệ chân thực.
Tối hôm đó, tôi nằm cạnh Thương Dĩ Hành, tay sờ sờ lên cơ bụng rõ nét của anh, không nhịn được mà cảm thán:
“Đúng là… đời người đôi khi cũng rất đẹp.”
Đến ngày thứ tư trở lại công ty, tiền bối đã đứng chờ sẵn, mặt mũi khổ sở như vừa sống sót sau đại nạn.
“Cuối cùng cô cũng chịu về rồi. Cô có biết mấy ngày cô nghỉ thì Thương tổng cũng nghỉ luôn không? Tất cả việc đều đổ lên đầu tôi hết! Đặc biệt là—”
Cô ấy đột nhiên ngừng lại giữa chừng, ánh mắt vừa chuyển sang đã trợn tròn nhìn bàn tay đang nắm chặt của tôi và Thương Dĩ Hành.
“Đặc biệt là gì?”
Giọng Thương Dĩ Hành vang lên lạnh lẽo, khiến tiền bối giật mình vội vã xua tay:
“Không… không có gì cả, chỉ là Tổng Vương… mấy hôm trước bị đưa đi rồi.”
“À, tôi biết. Là tôi báo cảnh sát.”
Anh đáp thản nhiên như nói chuyện công việc thường ngày.
Lúc đó, trong cơ thể anh vẫn còn tồn dư chất thuốc.
Ngay khi đến bệnh viện, Thương Dĩ Hành đã lập tức phối hợp với cảnh sát, lấy lời khai, đồng thời nộp kết quả xét nghiệm và đoạn video giám sát trong khách sạn.
Nhờ vậy mà toàn bộ sự thật được làm sáng tỏ
Camera ghi lại cảnh Vương Nhược Thư lén lút bỏ thuốc vào ly rượu, toàn bộ quá trình đều không thể chối cãi.
Chỉ tiếc rằng, cô ta không chỉ không thành công, mà còn tự tay chôn vùi cả tương lai của mình.
Thương Dĩ Hành không nương tay, lập tức thuê đội ngũ luật sư quyền lực nhất trong ngành để khởi kiện cô ta.
Vậy mà sau đó anh vẫn vênh mặt đến chỗ tôi đòi công nhận công lao.
“Anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ người phụ nữ nào có cơ hội tiếp cận anh đâu — ngoài em.”
Vừa nói, anh vừa mượn cớ “khoe công”, nắm tay tôi kéo thẳng vào phòng làm việc.
Tôi vừa giãy vừa than thở:
“Ai mà ngờ được, người này dính người đến vậy.”
Nhưng mà… cũng đúng thôi.
Người này là tôi chọn mà.
Còn có thể làm gì được nữa chứ?
Chỉ có thể tiếp tục yêu anh — không quay đầu.