Quay lại chương 1 :

9

Đợi đến lúc hoàn hồn, thì… đã trôi qua 5 phút.

Tôi hoảng loạn kéo lên, vội vàng huỷ like ngay lập tức.

Nghe nói tối nay Thương Dĩ Hành có buổi gặp khách hàng, chắc là sẽ không để ý đâu.

Tôi cứ nơm nớp như vậy mà trải qua cả buổi tối.

Đến sáng hôm sau, Thương Dĩ Hành vẫn chưa nhắn gì cho tôi, khiến tôi thầm thở phào, cứ ngỡ mình may mắn thoát nạn.

Nhưng vừa bước chân vào công ty, tôi đã bị Thương Dĩ Hành chặn ngay tại chỗ làm.

“Sau khi Linh Linh qua đời… WeChat của cô ấy vẫn còn được sử dụng à?”

“Không… không đâu…”

Tôi cười gượng, trong lòng hoảng loạn đến mức sắp đứng không vững.

Thương Dĩ Hành khẽ nhíu mày, ánh mắt như đang ngẫm nghĩ điều gì, nhưng cuối cùng không nói gì thêm, quay người đi vào văn phòng.

Tôi gục đầu xuống bàn, thở dài trong lòng:

Không được, lần sau tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra nữa!

Tối nay nhất định phải tải hết ảnh xuống rồi xóa hết lịch sử.

Thương Dĩ Hành vừa bước vào phòng làm việc thì tiền bối đã đi đến bắt chuyện:

“Sao thế? Trông mặt mày ủ rũ thế kia, chẳng lẽ lại vì chuyện ba mẹ giục đi xem mắt à?”

Tiền bối đã kết hôn khẽ nói nhỏ, giọng như đang an ủi:

“Không cách nào khác đâu, người lớn mà, mấy chuyện này họ lo lắm. Mà nghe nói nhà cô ba đời độc đinh, vậy nên họ mới sốt ruột thế.”

Đúng lúc đó, cánh cửa văn phòng lại lần nữa mở ra.

Thương Dĩ Hành vừa hay nghe thấy câu nói cuối cùng.

“Ba đời độc đinh?”

Trong lòng tôi lập tức vang lên tiếng cảnh báo: Xong rồi… tiêu rồi…!

Giây tiếp theo, tiền bối đã vui vẻ đáp lời:

“Đúng thế! Nhà của Giang Vân ba đời chỉ có một con trai, nên gia đình mới sốt ruột muốn cô ấy lập gia đình sớm.”

Cứu mạng! Làm ơn đừng nói nữa…!

Tôi căng thẳng nắm chặt vạt áo, cố gắng gượng cười:

“Thương tổng, thật ra tôi…”

“Ờ, biết rồi.”

Ngoài dự đoán của tôi, giọng điệu của Thương Dĩ Hành lại… vô cùng bình thản.

Sau khi nói xong, anh liền xoay người đóng cửa lại.

Tôi ngồi đó, bị cái thái độ ấy làm cho rối như tơ vò.

Anh ấy đến hỏi tôi chuyện tài khoản hôm qua, rõ ràng là đã biết tôi “lỡ tay” thả tim.

Thái độ khi đó — vẫn là bình thản.

Vừa rồi tôi suýt chút nữa lộ tẩy chuyện mình không hề có chị họ, anh ấy… vẫn chẳng phản ứng gì đặc biệt.

Không lẽ… anh ấy đã hết yêu rồi sao?

Nhận ra điều đó, ngón tay đang gõ bàn phím của tôi khựng lại giữa chừng.

Trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác… khó tả đến nghẹn ngào.

Nghĩ kỹ lại… từ lúc tôi “giả chết” đến giờ cũng đã hơn nửa năm rồi.

Thậm chí còn dài hơn cả thời gian chúng tôi từng yêu nhau qua mạng.

Vậy thì… Thương Dĩ Hành dựa vào đâu mà phải yêu tôi cả đời chứ?

Nói là thế, nhưng trong lòng tôi vẫn không thể ngăn được một nỗi mất mát mơ hồ trào dâng.

Có lẽ… cũng chẳng cần phải đấu tranh xem có nên nói ra sự thật nữa.

Dù sao thì… với anh, có lẽ sự thật đã không còn quan trọng.

Chi bằng cứ sai càng thêm sai, tiếp tục đóng vai “em họ của người con gái anh yêu” đi vậy.

Cả ngày hôm ấy, tôi làm việc trong trạng thái mệt mỏi, đầu óc mông lung, tâm trạng như rơi xuống đáy vực.

Mãi cho đến gần giờ tan làm, Vương Nhược Thư xuất hiện.

Sau lần bị lật mặt trong cuộc họp trước, có vẻ chị ta đã thu bớt sự gay gắt, chủ động đến xin lỗi Thương Dĩ Hành và nhận lỗi.

Nhưng ánh mắt khi nhìn tôi thì… vẫn kỳ lạ không nói nên lời.

“Đi thôi, xe đang chờ dưới lầu. Hôm nay không phải có buổi dạ tiệc thương mại sao? Còn phải gặp một khách hàng quan trọng nữa.”

Rõ ràng hôm nay Vương Nhược Thư đã ăn mặc cực kỳ chăm chút, đứng ngay trước cửa văn phòng, chờ Thương Dĩ Hành ra cùng.

Tôi vừa cúi xuống chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về, thì đột nhiên… Thương Dĩ Hành gọi tôi lại.

“Giang Vân, tối nay em đi cùng tôi tới buổi tiệc.”

10

Bị kéo đi làm việc mà chẳng báo trước, tâm trạng tôi vốn đã tệ nay lại càng tệ hơn.

Đặc biệt là trên đường đến buổi tiệc, ánh mắt của Vương Nhược Thư cứ liên tục liếc qua tôi, lạnh lùng đầy ẩn ý.

“Giang Vân, cô biết uống rượu không?”

“Không biết.”

“Tiếng Anh thế nào?”

“Cũng… bình thường.”

Nghe vậy, Vương Nhược Thư khẽ cười lạnh, rồi quay sang nhìn Thương Dĩ Hành đang ngồi cạnh.

“Cô ấy vừa không biết uống rượu, cũng không thể giao tiếp với khách nước ngoài, vậy mang cô ấy theo để làm gì? Chúng ta hai người đi là đủ rồi.”

“Tôi có sắp xếp của mình. Hơn nữa, cô ấy là trợ lý của tôi, theo tôi đi làm việc là chuyện bình thường.”

Vương Nhược Thư không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng liếc tôi thêm một cái.

Tôi ngồi ở ghế phụ mà có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.

Không hiểu vì sao, nhưng trong lòng tôi cứ dâng lên một nỗi bất an khó tả — buổi tiệc tối nay có gì đó… rất không bình thường.

Vừa đến khách sạn, Thương Dĩ Hành đã lập tức đi về phía khách hàng, trò chuyện thoải mái đầy chuyên nghiệp.

Trong lúc đó, tôi tranh thủ đi vệ sinh.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, tôi liền vô tình bắt gặp Vương Nhược Thư đang đứng nói chuyện với một người đàn ông.

Người kia trông vô cùng căng thẳng, thần sắc hốt hoảng, sau đó lén lút đưa cho chị ta một vật gì đó.

“Bỏ ra số tiền lớn mới có được đấy, chỉ cần một chút là đủ rồi… nhưng cách này liệu có liều lĩnh quá không?”

Vương Nhược Thư siết chặt món đồ trong tay, ánh mắt lúc đầu còn do dự, rồi dần trở nên kiên quyết.

“Đây là cơ hội cuối cùng của tôi rồi. Anh ấy bây giờ rõ ràng đang dần gạt tôi ra ngoài, tôi không muốn… rời xa anh ấy.”

Nói xong, chị ta quay người rời đi mà không hề phát hiện ra tôi đang núp ở góc khuất phía sau.

Tôi nín thở, nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại, trong lòng lập tức nghĩ đến Thương Dĩ Hành.

Khi tôi quay trở lại sảnh, Thương Dĩ Hành đã nói chuyện xong với khách, đang đứng một mình.

Anh thỉnh thoảng nhìn xuống đồng hồ, lại thi thoảng ngó về phía cửa ra vào như đang chờ ai đó.

“Thương tổng, em vừa”

Tôi định mở miệng cảnh báo, thì đúng lúc đó, Vương Nhược Thư đã bước tới với hai ly rượu trong tay.

“Khách hàng bên kia xử lý xong rồi, chúc chúng ta sớm đạt được thỏa thuận.”

Chị ta đưa một ly rượu cho Thương Dĩ Hành, lúc này mới “nhớ ra” tôi cũng có mặt ở đây.

“Ôi xin lỗi Giang Vân, tôi quên mất phần của cô rồi. Hay là cô tự ra quầy bar lấy một ly nhé?”

Quá rõ ràng chị ta muốn đẩy tôi ra xa, để ra tay với Thương Dĩ Hành.

Tôi do dự.

Mình có nên ngăn cản không?