7
“Nó lẳng lơ, chẳng biết giữ mình, cũng chỉ có con trai tôi chịu lấy thôi, chứ người khác thì chắc chắn chẳng ai cần nó cả!”
“Nếu các người chịu bồi thường, chúng tôi cũng chẳng đến mức không muốn con tiện nhân này. Nhưng chuyện quỳ lạy thì tuyệt đối không thể bỏ qua!”
Bố tôi giận đến mức tháo kính xuống, nhìn thẳng vào họ:
“Vốn dĩ, hai nhà đã qua lại nhiều năm, tôi không muốn kết cục thế này, chỉ muốn phân rõ trắng đen, các người nhận sai, xin lỗi thì coi như xong.”
“Nhưng giờ xem ra, là tôi quá nhân nhượng, đã đánh giá thấp bản chất xấu xa của các người!”
Nói rồi, bố quay sang nhìn thẳng quan tòa, dõng dạc:
“Tôi muốn kiện họ vì tội phỉ báng, còn cả tội hành hung con gái tôi! Mọi tổn thất về danh dự và kinh tế mà họ gây ra, tôi sẽ kiện hết!”
Phiên tòa bước sang giai đoạn tiếp theo, hai bên luật sư bắt đầu tranh tụng.
Luật sư tôi thuê vô cùng sắc bén, hơn nữa chúng tôi nắm lẽ phải, nhân chứng vật chứng đầy đủ, nên vụ kiện thắng lợi hoàn toàn nằm trong dự liệu.
Cuối cùng, mẹ Từ bị kết án 1 năm tù giam, còn Từ Diễn nhận án 2 năm tù treo. Ngoài ra, toàn bộ số tiền nhà tôi từng tài trợ hắn ăn học, chi phí hôn lễ và các khoản tổn thất khác, tổng cộng hơn năm trăm ngàn, đều phải bồi thường.
Mặt mẹ Từ tái nhợt, cha Từ thì hoảng loạn, còn Từ Diễn thì gần như bật khóc.
Mẹ Từ đứng bật dậy, nặn ra nụ cười gượng gạo:
“Con gái, thông gia, chúng ta chỉ đùa thôi mà! Hai nhà sắp thành thông gia, sao phải làm căng thế này?”
Bố tôi hừ lạnh:
“Muộn rồi!”
Vừa nãy tôi còn muốn để họ một con đường sống, nhưng mẹ Từ vẫn dám ngông cuồng ăn nói. Kết cục hôm nay là thứ họ xứng đáng phải chịu.
Thấy không còn đường lui, mẹ Từ bèn “phịch” một tiếng quỳ xuống, gào khóc thảm thiết:
“Là lỗi của tôi, tôi không nên bắt cô quỳ! Từ nay nhà họ Từ nhất định sẽ đối xử tốt với cô! Nhưng nhiều tiền như vậy, chúng tôi biết lấy đâu ra mà bồi thường… Cô gái, xin cô tha cho chúng tôi lần này đi!”
“Tôi đi tù cũng được, nhưng con trai tôi thì không thể! Nó còn cả tương lai, các người không thể nhẫn tâm đến thế! Chẳng lẽ các người muốn hủy cả đời nó sao?”
Nghe đến phát chán.
“Bớt mang đạo đức ra uy hiếp đi! Khi các người làm những chuyện bẩn thỉu ấy, sao không nghĩ tới hôm nay?”
Mẹ Từ không phải vì nhận ra sai lầm, mà chỉ vì sợ hãi.
Nếu không phải chúng tôi quyết liệt, trong mắt bà ta, bất cứ ai dám phản kháng những hủ tục, phản kháng sự áp bức, đều là sai trái, dâu con thì phải cam chịu, phải làm trâu ngựa cho cả dòng họ.
Từ Diễn cũng òa khóc:
“Tiểu Khê, anh xin em! Nể tình chúng ta từng có bao nhiêu ngọt ngào, xin đừng kiện nữa! Anh hứa sẽ thay đổi, sau này sẽ không bao giờ làm phiền em nữa!”
“Anh không muốn ngồi tù, nhà anh đã nghèo như vậy, nếu còn đi tù thì coi như đời anh hỏng thật rồi!”
Tôi lạnh lùng cười:
“Nhà anh nghèo, chúng tôi đã từng không điều kiện giúp đỡ. Còn anh thì sao? Không những không biết thay đổi, còn muốn kéo tôi xuống bùn cùng anh!”
“Nếu không nhờ nhà tôi, anh làm gì có ngày hôm nay? Giờ còn nói bị hủy cả đời? Tốt nhất ngoan ngoãn ngồi tù, sau đó thì phó mặc số phận đi!”
Mẹ Từ hét lên một tiếng, vừa khóc vừa đấm ngực dậm chân:
“Con gái, tha cho Từ Diễn đi! Đều là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi!”
Từ Diễn khóc đến đỏ cả mặt:
“Tiểu Khê, tha cho anh, xin em!”
Cha Từ cũng bật khóc theo.
Ba người tụ lại, khóc rống chẳng khác gì đám tang.
Nhưng tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.
Bọn họ không hề vô tội, kết quả hôm nay hoàn toàn là gieo nhân nào gặt quả nấy.
Cuối cùng, mẹ Từ và Từ Diễn bị áp giải đi. Lúc ngang qua tôi, bọn họ gần như quỳ xuống đất dập đầu van xin.
Sau khi phiên tòa kết thúc, tôi đã đăng công khai kết quả vụ án lên mạng.
Kèm theo đó là toàn bộ video và ghi âm đầy đủ của ngày cưới.
【Trước đó những đoạn clip đều bị cắt ghép ác ý, đây mới là bản hoàn chỉnh. Các chuyên gia có thể tùy ý kiểm chứng.】