[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
“Chuyện là do các người bày ra, đâu phải ai lên được truyền hình trước thì kẻ đó có lý. Khi cả nhà tôi bị mạng xã hội vùi dập, sao anh không nhớ tới cái gọi là ‘nhiều năm tình cảm’?”
“Tôi với anh ngần ấy năm, nghĩ lại chỉ thấy buồn nôn. Từ Diễn, năm xưa tôi mù mắt thế nào mà lại coi trọng anh chứ?”
“Gặp mặt là không bao giờ có. Có gì ra tòa mà nói!”
Giờ đây, chỉ cần nhìn thấy người nhà họ Từ, tôi đã thấy dơ bẩn.
Từ Diễn bị chọc tức, liền gào lên:
“Được thôi, em cứ kiện đi! Dù sao em là kẻ không giữ quy củ, không biết tôn kính bề trên, xem tòa có xử cho em thắng nổi không!”
Đến nước này, tôi thật sự bắt đầu nghi ngờ hắn làm thế nào mà đỗ được đại học. Với cái đầu chỉ toàn ảo tưởng thế này sao?
Tôi dứt khoát cúp máy, hắn gọi thêm mấy lần nữa, tôi lập tức chặn luôn.
Ngày mở phiên tòa.
Giọng the thé của mẹ Từ vang vọng khắp phòng xử:
“Quan tòa ơi! Ngài không biết đâu, con đàn bà này hèn hạ đến mức nào, lừa tình, lừa tiền, không chịu gả cho nhà tôi thì thôi, thế mà một đồng sính lễ cũng không trả!”
“Còn ngông cuồng không chịu nổi, chạy đến làng chúng tôi đánh tôi với cả con trai tôi!”
“Loại người thế này phải bắt giam ngay, đúng rồi, còn phải bắt nó bồi thường sính lễ, tiền tổn thất công việc và cả phí tổn thất tinh thần nữa!”
Quan tòa nhíu chặt mày, tôi lập tức nộp lên đoạn ghi âm của anh thợ quay phim đi cùng, cùng với đoạn video trong điện thoại của cô bé trang điểm.
Trong video, cảnh chúng bắt tôi quỳ lạy, sỉ nhục nhân phẩm, thậm chí chặn xe định hạn chế tự do cá nhân của tôi đều rõ ràng.
Còn chuyện tôi đánh người, đoạn video cho thấy cái tát vào mẹ Từ vốn chưa hề hạ xuống, mà chỉ có mấy cái tát giáng thẳng vào mặt Từ Diễn thì lại rành rành.
Khi đoạn phim phát xong, người nhà họ Từ nhìn nhau, mặt đần thối ra, cứng họng tại chỗ.
Thấy tình thế bất lợi, mẹ Từ liền phát huy “tuyệt chiêu chợ búa”, la lối ầm ĩ trong tòa.
“Đều là giả hết! Là con tiện nhân này dựng lên! Nhà chúng tôi cả đời thật thà lương thiện, sao có thể làm chuyện như vậy được!”
“Hơn nữa, rõ ràng là nó không giữ quy củ trước. Con dâu mới vào nhà quỳ mấy lạy thì sao? Ai mà chẳng từng làm vậy?”
“Quan tòa à, ngài cũng là phụ nữ, làm dâu chẳng phải trước tiên phải lập quy củ sao? Đây vốn là chuyện bình thường! Không chịu theo, chúng tôi dạy dỗ nó cũng là để nó làm tròn bổn phận đàn bà!”
Quan tòa bị bà ta làm cho bực đỏ cả mặt, nghiêm nghị trừng mắt:
“Từ ngày thành lập nước đến nay, tôi chưa từng nghe cái trò lập quy củ bằng cách bắt dâu quỳ lạy!”
“Đây là pháp đình, không phải cái chợ! Không phải cứ ai to mồm thì người đó có lý!”
“Vớ vẩn hết sức!”
Mẹ Từ sợ hãi, miệng tự động ngậm chặt.
Bố tôi lúc này mới cất lời:
“Cưới xin là chuyện của hai người trẻ, cùng nhau lập gia đình, cùng nương tựa suốt đời. Trong hôn nhân, nam nữ bình đẳng, không có chuyện ai gả đi thì thấp kém hơn.”
Nói xong, ông thất vọng nhìn về phía mẹ Từ:
“Năm đó, con bà không có tiền đi học, là chúng tôi lấy hết tiền tiết kiệm ra nuôi nó ăn học mới có ngày hôm nay.”
“Sau này, nhà bà không có tiền mua nhà, con gái tôi thấy con trai bà có nhân phẩm, chúng tôi cũng không chấp nhặt, đứng ra mua giúp.”
“Còn những hủ tục khác trong nhà bà, chúng tôi chưa từng đem ra nói. Đó là sự tôn trọng dành cho bà và cả cho Từ Diễn. Chúng tôi nghĩ, mình tốt với các người một chút, thì các người cũng sẽ tốt với con gái chúng tôi một chút.”
“Thế nhưng, các người đã đối xử thế nào?”
Mẹ Từ khựng lại, một lúc lâu không tìm được lời phản bác.
Bố tôi lại nhìn sang Từ Diễn, giọng mang nỗi thất vọng nặng nề:
“Con dù sao cũng là người có học đại học, đọc sách bao nhiêu năm, đến cả đúng sai cơ bản này cũng không phân biệt được sao?”
Trong mắt Từ Diễn thoáng hiện vẻ xấu hổ, hắn vừa định mở miệng thì mẹ hắn đã vội vàng cướp lời.
“Đừng có ba hoa lắm chuyện! Các người đọc nhiều sách thì chỉ giỏi ngụy biện! Đừng tưởng tôi không biết, giờ đây các người chỉ muốn ép chúng tôi nhượng bộ. Dù sao con gái các người bây giờ cũng là hàng đã qua tay, sau này ai mà thèm cưới nữa!”