Đêm muộn, Thẩm Mục Thương mới trở về, nhìn cô, sắc mặt hiếm khi lạnh đến vậy. Song anh vẫn cố nhẫn nhịn, khuyên giải:
“Tuế Vân bị bỏng nặng, em nên tới xin lỗi cô ấy.”
Cô chỉ lắc đầu, giọng dứt khoát:
“Không phải em làm. Em cũng sẽ không xin lỗi.”
Anh nhíu mày, cuối cùng nhịn không nổi:
“Em quá ngang bướng rồi. Tuế Vân dù sao cũng là bạn anh…”
Bạn ư? Hay là người anh yêu?
Ánh mắt Lâm Ngữ Uyên khựng lại, câu muốn nói suýt bật ra, nhưng cuối cùng cô nuốt xuống.
“Nếu anh không tin, thì kiểm tra camera đi.”
Nhưng anh lại cho rằng cô đang bướng bỉnh, chẳng hề để tâm.
Anh kéo tay cô, định đưa thẳng đến bệnh viện.
Cô vùng vẫy quyết liệt, muốn gạt tay anh ra.
Bất ngờ, lực đạo quá mạnh, anh buông ra, khiến cô mất đà ngã thẳng về phía sau.
“Bốp!”
Trán cô đập mạnh vào góc bàn, máu tuôn ào ạt.
Cơn đau dữ dội khiến tầm mắt cô nhòe đỏ, trước mắt chỉ còn một mảng máu.
“Uyên Uyên!”
Thẩm Mục Thương kinh hãi, vội ôm cô chạy thẳng tới bệnh viện.
Vết thương sâu, cô phải khâu hơn chục mũi.
Đợi đến khi băng bó xong, anh mới thở phào, cảm thấy sợ hãi bản thân đã nặng lời với một cô gái còn quá trẻ.
Anh cúi đầu, giọng áy náy:
“Uyên Uyên, anh xin lỗi… là lỗi của anh. Em không muốn xin lỗi thì thôi, để anh thay em bù đắp cho Tuế Vân. Mọi chuyện anh sẽ lo.”
Suốt quá trình ấy, Lâm Ngữ Uyên mặt vẫn vô cảm.
Chỉ có trái tim cô đau đớn đến nghẹt thở.
Đến lúc này, anh vẫn nghĩ cô trẻ con, làm nũng không chịu xin lỗi.
Rõ ràng cô đã nói có thể kiểm tra camera, nhưng trong tiềm thức anh vẫn lựa chọn tin Giang Tuế Vân.
Bởi vì anh yêu cô ta.
Nên anh không muốn đối diện với sự thật.
Chương 7:
Vậy nên, anh tin lời Giang Tuế Vân vô điều kiện, khẳng định chính cô là người đã hắt canh.
Đúng lúc đó, bác sĩ bước đến, xác nhận tên tuổi rồi cẩn thận dặn dò những điều cần lưu ý cho bệnh nhân.
Thẩm Mục Thương chăm chú lắng nghe, đợi bác sĩ nói xong mới mở miệng hỏi đến chuyện đứa trẻ:
“Đứa bé trong bụng Uyên Uyên thế nào rồi, không sao chứ?”
Nghe vậy, bác sĩ thoáng sửng sốt, lật lại hồ sơ:
“Đứa bé nào? Trong bụng Lâm tiểu thư không có…”
Lời còn chưa dứt, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thẩm Mục Thương lấy máy ra, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình liền lập tức nhận, chẳng kịp nói với ai câu nào đã vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng anh biến mất ngoài cửa, Lâm Ngữ Uyên cúi đầu, nơi đáy lòng chỉ còn lại vị đắng chát.
Thẩm Mục Thương, anh đã bỏ lỡ lần cuối cùng để biết sự thật.
Những ngày tiếp theo, anh không hề trở về.
Ngược lại, Giang Tuế Vân lại đều đặn nhắn tin cho cô.
Ngày đầu gửi hình anh đọc truyện ru ngủ.
Ngày thứ hai gửi cảnh anh tỉ mỉ thổi nguội cháo rồi đút cho cô ta.
Ngày thứ ba gửi đoạn anh sấy tóc cho cô ta.
Còn cô, khâu mười lăm mũi trên trán, lại chẳng đổi được một lần anh đến thăm.
Mãi đến ngày xuất viện, Thẩm Mục Thương mới xuất hiện.
Làm xong thủ tục, cô theo anh ra bãi đỗ xe.
Ghế phụ, như thường lệ, đã có người ngồi.
Khi cửa kính hạ xuống, đúng là Giang Tuế Vân.
Lâm Ngữ Uyên không muốn chung xe với cô ta, vừa định bắt taxi khác thì ánh mắt vô thức dừng lại—
Trên cổ cô ta, lấp lánh một ngọc bội quen thuộc.
Cô chết lặng.
Đó là bùa bình an mẹ cô tặng, cô đã đeo suốt hơn mười năm, đến ngày cưới, mới tháo xuống trao cho Thẩm Mục Thương:
“Từ nay anh là chồng em, em tặng anh vật này để phù hộ anh cả đời bình an.”
Khi ấy, anh đã vui vẻ nhận, cúi xuống hôn cô:
“Anh sẽ bình an, để còn cưng chiều em cả đời.”
Vậy mà bây giờ, vật ấy lại xuất hiện trên cổ Giang Tuế Vân.
“Cái này… sao lại ở chỗ cô ta?”
Lâm Ngữ Uyên giơ tay chỉ, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía anh.
Thẩm Mục Thương cũng quay đầu theo, trông thấy liền sững sờ.
Anh nhớ lại đêm tân hôn, vẻ mặt bỗng cứng lại, không tìm được cách giải thích.
Cuối cùng, chính Giang Tuế Vân lên tiếng thay:
“Ngữ Uyên, đừng giận. Là Mục Thương muốn bù đắp cho tôi. Tôi thích chuỗi ngọc này, anh ấy liền cho tôi.”
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ hơi thở trong lồng ngực Lâm Ngữ Uyên như bị rút sạch.
Anh lo lắng cô nổi giận, nhưng cô chỉ nhìn anh thật lâu, rồi khẽ nói:
“Đưa cho cô ta đi. Biệt thự cho cô ta, ngọc bội cho cô ta. Cả anh… em cũng trả lại cho cô ta.”
Anh đưa cô về biệt thự, chờ cô xuống xe mới dặn:
“Em cứ ngoan ngoãn ở nhà, anh đưa Tuế Vân về.”
Cô im lặng xoay người bước vào, không hề ngoái lại.
Tiếng động cơ vang lên phía sau, dần xa.
Về đến phòng, Lâm Ngữ Uyên bắt đầu dọn đồ.
Cái cần bỏ thì bỏ, cái có thể quyên thì quyên.
Và chính trong lúc dọn, cô mới chợt nhận ra—
Họ kết hôn chưa đầy ba năm, nhưng kỷ vật lại nhiều đến vậy.
Từ vòng tay, dây chuyền, kẹp tóc, trâm cài… phần lớn đều là quà anh tặng.
Cô lấy một chiếc hộp, gom tất cả vào trong.
Ngẩng đầu, ánh mắt lại rơi xuống chiếc dreamcatcher màu tím nhạt treo ở đầu giường.
ĐỌC TIẾP: