[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Lời anh chân thành, nhưng điều Lâm Ngữ Uyên cần giờ đây, không còn là sự thành khẩn của anh.
Cô khẽ lắc đầu, trong thoáng chốc, ký ức hôn lễ năm xưa thoáng quay về—anh cũng từng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như thế.
Chỉ là, khi ấy, cô không biết ánh nhìn dịu dàng đó rốt cuộc dành cho ai.
Giờ thì, cô cũng chẳng dám tin nữa.
“Anh nói với cô ta là vì tiếc nuối thời niên thiếu. Nhưng anh có chắc hôm nay, cái gọi là tình cảm dành cho tôi, không phải chỉ vì tôi chủ động rời đi, khiến anh không cam lòng sao?”
“Ngài Thẩm, chẳng ai đứng mãi một chỗ. Chúng ta đều nên bước tiếp. Anh đã đi rồi… và tôi cũng vậy.”
Anh điên cuồng lắc đầu:
“Không phải! Không phải vậy đâu, Uyên Uyên. Anh rất rõ ràng—tình cảm anh dành cho em không phải vì không cam lòng. Anh thật sự yêu em.”
“Ngày trước, khi chia tay với Giang Tuế Vân, anh có nuối tiếc, có đau lòng. Nhưng cô ta chưa từng khắc sâu đến vậy. Anh thừa nhận khi chọn em có một phần là vì cô ta, nhưng những gì chúng ta đã trải qua, tình cảm anh dành cho em—tất cả đều thật!”
Anh ngỡ, những lời này chí ít sẽ khiến cô dao động.
Thế nhưng, ánh mắt cô chỉ càng thêm kiên định.
“Nhưng Thẩm Mục Thương, nếu tình cảm của anh là thật mà vẫn chọn sai đường, thì chỉ chứng minh một điều—tình cảm của anh quá rẻ mạt.”
“Còn tôi—xứng đáng có được điều tốt hơn.”
Câu cuối cùng buông xuống, Lâm Ngữ Uyên quay lưng, phất tay, rồi đẩy cửa bước vào phòng thí nghiệm.
Cánh cửa đóng lại lần nữa.
Thẩm Mục Thương ngây người, mắt đỏ hoe.
Anh chưa từng nghĩ kết cục sẽ thành ra thế này.
Trái tim trống rỗng.
Tại sao… tại sao cô có thể dứt khoát đến vậy, không cho anh lấy một cơ hội níu giữ?
Rõ ràng họ từng hạnh phúc, từng có cả một đứa con. Chỉ còn một bước nữa thôi, họ đã có thể xây dựng một gia đình hoàn mỹ.
Mà giờ, tất cả đều hóa thành hư vô.
Anh sai rồi. Anh hối hận.
Nhưng dường như, không bao giờ còn tìm lại được Lâm Ngữ Uyên từng tràn đầy ánh mắt dành cho anh nữa.
Qua ô cửa kính, cô ngẩng đầu, bắt gặp dáng người gục đầu thê lương, đầy tuyệt vọng của anh.
Anh… dường như thật sự rất đau lòng.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, một giọng nói quen thuộc bỗng vang bên tai, kèm theo bóng người tiến lại gần.
“Xót xa rồi à?”
Chương 17:
Tiếng nói bất ngờ vang lên khiến Lâm Ngữ Uyên giật mình.
Cô quay lại, thấy Lục Tư Kỳ nhìn mình với vẻ khó đoán. Cô thoáng ngẩn ra, còn chưa kịp phủ nhận thì anh đã mở miệng lần nữa:
“A Uyên, em có thể… đừng thích anh ta nữa được không?”
Trong lòng anh căng thẳng, sợ rằng cô sẽ lập tức từ chối.
Anh nhút nhát quá, ngay cả khi cô đã ly hôn, dồn hết dũng khí, anh cũng chỉ dám khuyên cô đừng quay lại, chứ lời tỏ tình cất giấu nhiều năm vẫn chẳng dám thốt ra.
Lâm Ngữ Uyên không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược:
“Sao anh lại nói vậy?”
Vì sao lại nghĩ cô sẽ quay đầu?
Lục Tư Kỳ cúi gằm, để cô nhìn không rõ sắc mặt. Lâu sau, mới cất giọng trầm thấp:
“Dù sao hai người cũng từng làm vợ chồng ba năm. Giờ anh ta hạ mình cầu xin, con gái bình thường sẽ mềm lòng thôi…”
Cô khẽ gật gù, khiến tim anh thót lên.
Nhưng ngay sau đó, cô lại lắc đầu, xua tan hết bất an của anh:
“Không đâu. Em với anh ta sớm đã là quá khứ. Dù anh ta có hối hận thế nào, những việc từng làm, những tổn thương từng gây ra, vĩnh viễn không thể xóa đi.”
“anh, con người phải nhìn về phía trước, phải không?”
Giọng cô bình thản, ánh mắt lại dồn hết vào những dữ liệu vừa sắp xếp, chẳng còn chút đau thương nào của ngày quyết định rời đi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Bên cạnh, Lục Tư Kỳ ngồi xuống, tâm trạng thoáng chốc bừng sáng.
Cô vẫn không hiểu, vì sao anh vừa rồi còn nặng nề, giờ đã vui vẻ như thế. Nhưng cô biết, bản thân có thể an lòng làm điều mình muốn, chính là nhờ anh.
Dù cô từng là thiên tài học trò của thầy, nhưng rời phòng thí nghiệm ba năm, nếu đổi thành người khác, e là chẳng ai dám để cô quay lại. Chỉ có anh, khi cô vừa mở lời, liền gật đầu đồng ý, không chút do dự.
Khi ấy, ngay cả thầy cũng còn ngập ngừng, là anh kiên quyết đứng ra bảo đảm, cho cô cơ hội.
Và cô đã không phụ lòng anh, trả lại một kết quả hoàn hảo.
Nghĩ vậy, cô mỉm cười:
“anh, cảm ơn anh.”
Một câu cảm ơn chẳng vì lý do gì, khiến anh ngẩng lên, đầy ngạc nhiên.
Đón lấy ánh nhìn ấy, cô không giải thích thêm, chỉ vỗ nhẹ vai anh, giọng trêu lẫn nghiêm túc:
“anh, đừng ngẩn ra nữa. Tiến độ thí nghiệm đã chậm nhiều rồi, phải tăng tốc thôi.”
Lục Tư Kỳ khẽ ho, gật đầu.
Lát sau, giọng anh lại vang lên, dịu dàng mà sâu lắng:
“A Uyên, người em nên cảm ơn… không phải anh, mà chính là em – người chưa bao giờ buông bỏ bản thân.”
Ngày Thẩm Mục Thương về nước, anh gặp được cha mẹ Lâm Ngữ Uyên, vốn phải thường xuyên đi công tác khắp nơi, nay tình cờ ở nhà.
Khi nhìn thấy anh, sắc mặt họ tối sầm.
“Chúng tôi nghe nói con bé đã ly hôn với cậu, rốt cuộc là chuyện gì?”