“Chùa đó linh lắm chứ, ta cũng từng cầu duyên ở đó!”

“Nàng và hắn vốn chẳng phải duyên phận, tự nhiên phải chia lìa, nàng xem ta và nàng đi, có phải xoay vòng mấy lượt lại trở về bên nhau?”

“Khi ấy nàng bố thí cháo nước trong chùa, ta ở đằng xa vừa nhìn thấy đã si mê không thôi”

“Chỉ tiếc nàng đi quá vội, để rơi lại hạt châu này, ta mang về, luôn tưởng nhớ, mong có dịp trả lại rồi cùng nàng nói chuyện, chẳng ngờ nàng lại chẳng bao giờ trở lại”

“Về sau, tình cờ biết chuyện nàng bị bỏ rơi ngay ngày cưới, bị người đời gièm pha, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”

Ta tròn mắt, kinh ngạc nhìn Phí Hạc Xuyên

“Cho nên… chàng mới mời ta tới yến hội thưởng hoa?”

Hồi đó, kinh thành đệ nhất phú hào đột nhiên mời một nữ tử mang tiếng ô uế đến tham dự yến hội, lập tức trở thành đề tài bàn tán

Chưa kể sau đó, lại có lời đồn rằng Phí Hạc Xuyên vừa gặp đã yêu ta, mà ta thì kiên cường bất khuất không chịu khuất phục

Thế là hồ đồ sao đó, thanh danh của ta dần dần được gột rửa, lại trở thành danh môn khuê tú được người người ngưỡng mộ

Chỉ là câu chuyện giữa ta và Phí Hạc Xuyên cũng bị người ta kể thành đoạn tình cảm lụy đầy tiếc nuối

Ta há hốc miệng, đưa tay ôm trán khổ cười

“Chàng có biết bao nhiêu lần người ta hỏi ta bao giờ mới chịu gả cho chàng không? Lần nào ta cũng thấy nực cười, mỗi lần đều mắng họ đọc thoại bản quá nhiều!”

Phí Hạc Xuyên nhịn không được cười, ngả lưng nằm xuống giường mà run lên vì vui

“Có… có thoại bản đấy! Ta sai người viết đó!”

“Ta si mê nương tử đến vậy, chẳng ngờ nương tử lại không hề hay biết, thật khiến vi phu đau lòng a!”

Ta liếc hắn một cái, khoanh tay có phần bất lực

“Ai bảo lần đầu gặp mặt chàng liền đòi cưới người ta, cô nương nào mà chẳng tưởng chàng là kẻ lăng loàn vô sỉ?”

Phí Hạc Xuyên lập tức bò lại gần, ngoan ngoãn nằm gối đầu lên đùi ta

Vì quá đỗi vui mừng, đôi mắt hắn long lanh ánh nước, khiến ta bỗng đỏ mặt

“Nương tử nhìn vi phu như vậy, là muốn hôn một cái sao?”

Hắn chỉ vào đôi môi mỏng của mình, ta ngẩn ra, lại vô thức cúi đầu đặt xuống một nụ hôn

Bỗng chốc thân thể xoay chuyển, Phí Hạc Xuyên đè ta dưới thân, mái tóc dài rũ xuống phủ lấy ta

Chẳng còn nét bỡn cợt như trước, ánh mắt tràn ngập si tình, hắn cúi người hôn lên bờ vai ta

Hơi đau một chút…

Đêm ấy, ánh nến rực rỡ soi khắp gian phòng.

Tỉnh lại thì đã là giữa trưa.

Phí Hạc Xuyên ôm ta rất chặt, ta không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, mới phát hiện nơi cằm đã lún phún râu tơ.

Chỉ sau một đêm, liền mọc ra ít nhiều.

Phí Hạc Xuyên khẽ động mí mắt, kéo lấy bàn tay nghịch ngợm của ta, bất đắc dĩ lắc đầu

“Chẳng lẽ đến giờ nàng vẫn còn tưởng vi phu là thái giám? Tuy dung mạo ta có chút nữ tính, nhưng dù sao cũng là nam nhân chân chính”

Mặt ta đỏ bừng, lập tức vùi vào lồng ngực hắn

Tưởng rằng ngày tháng về sau sẽ an ổn êm đềm, nào ngờ ba ngày sau, hắn lại tìm đến

Hôm thành thân, bởi vì Họa Chi Quang đuổi theo kiệu hoa, khiến giờ lành bị lỡ

Hôm sau, nữ tử được quàn bảy ngày kia mới nhập thổ

Nghe đâu hiện trường tanh hôi không chịu nổi, người đến viếng đều buồn nôn, ai nấy đều tránh né, cuối cùng chỉ mình Họa Chi Quang xử lý

Hôm nay, hắn lại rảnh rỗi đến tìm ta

“Vân Hi, ta nhớ nàng rồi”

Hắn râu ria xồm xoàm, ánh mắt gắt gao nhìn ta

“Về nhà đi, được không? Ta vất vả lắm mới từ chiến trường trở về, nàng sao có thể rời bỏ ta?”

Ta vội lui về sau

“Họa Chi Quang, ngươi tỉnh lại đi! Ta đã gả cho vương gia rồi, đừng tới tìm ta nữa!”

“Sớm biết hôm nay, sao lại làm như vậy từ ban đầu!”

Tay Họa Chi Quang khựng lại giữa không trung, cả người tựa như cái xác không hồn, lặng lẽ xoay người

“Sớm biết hôm nay… sao lại làm như vậy từ đầu…”

“Nhưng ta… ta làm sao biết, rằng hôm nay nàng sẽ không cần ta nữa? Ta chỉ muốn người đời nhìn ta khác đi, thế là sai sao?”

“Cớ gì lại chỉ còn ta một mình? Vì sao các người đều bỏ rơi ta?”

“Về nhà… về nhà…”

Hắn lẩm bẩm, bóng dáng bị kéo dài, đơn độc mà cô liêu

Khoảnh khắc ấy, sống mũi ta cay xè, trong lòng dâng lên một trận thê lương

Huynh đệ hắn bỏ mạng, nữ tử thương hắn chết vì hắn, còn ta, không thể cùng hắn đi đến cuối cùng

Nhưng hắn đáng thương, ta khi xưa bị hắn bỏ lại, chẳng phải cũng rất đáng thương sao?

Ta hít sâu một hơi, cao giọng gọi về phía hắn

“Ngươi phải kiên cường! Ngươi không đơn độc! Ngươi còn có đứa nhỏ ấy!”

“Vì đứa bé đó, nhất định phải sống tốt! Ít nhất… cũng đừng phụ nàng!”

Thân thể Họa Chi Quang khẽ run, nhưng không hề quay đầu lại

Từ đó về sau, hắn không còn tìm đến ta nữa

Cho đến tận năm năm sau

8

Năm năm sau

Trên phố dài, hương quế thoảng đưa

Ta bế hài nhi, đang chọn lựa binh khí

Sau khi gả cho Phí Hạc Xuyên, hắn quả thực làm được như lời thề, chưa từng để ta chịu nửa điểm ủy khuất