QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

“Mẫu thân ta là bị ngươi chọc giận mà qua đời, phụ thân vì thế mà không còn mặt mũi chấp chưởng gia nghiệp, còn ta thân danh bại hoại, thành trò cười thiên hạ”

“Đại tướng quân mới trở về vài hôm, sợ là chẳng biết năm xưa người ta đã mắng ta dâm loạn bẩn thỉu thế nào!”

“Ai ai cũng biết chúng ta có bảy năm tình cảm! Ha! Ngươi đột nhiên ruồng bỏ ta, thiên hạ liền cho rằng là ta làm điều không thể tha thứ! Vậy nên ta phải chết chìm trong nước bọt của thế gian!”

“Họa Chi Quang, thật hâm mộ ngươi a! Rõ ràng là ngươi bỏ trốn hôn sự, mà kẻ bị nguyền rủa lại là ta!”

“Ngươi trở về rồi, ta chưa từng nghĩ đến chuyện tái hôn cùng ngươi, bởi giữa ngươi và ta, đã ngăn cách bởi một mạng người!”

“Ta hận không thể khiến ngươi chết đi cho khuây lòng!”

Ta nghiến răng, từng chữ từng lời đều thốt ra đầy căm phẫn, Phí Hạc Xuyên đặt tay lên vai ta, nhẹ nhàng kéo ta trở lại lòng hắn.

“Vân Hi, không sao rồi, có ta đây, từ nay về sau sẽ chẳng còn ai khiến nàng đau lòng nữa”

“Ta cũng sẽ không để hắn xuất hiện trước mặt nàng thêm lần nào”

Hắn khẽ nói, vỗ về ngọn sóng đang cuộn trào trong lòng ta

Ánh mắt hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm Họa Chi Quang

Họa Chi Quang chết lặng nhìn tay hắn đang ôm ta, đối diện ánh nhìn ấy, rốt cuộc nhịn không nổi mà bật thốt: “Không phải đâu! Ta biết cha mẹ nàng xem thường ta, nên ta mới quyết chí lập công danh rồi trở lại cưới nàng, ta…”

“Vậy vì sao ngươi lại đem toàn bộ quân công đi cưới một cỗ thi thể? Còn mang về một đứa bé? Ngươi chưa từng nghĩ, ta sẽ lần nữa trở thành trò cười nơi phố chợ sao!”

Ta vừa nói, liền cắt đứt lời hắn chưa kịp thốt ra

“Ngươi xem ta là thứ gì? Ngươi có biết người ta đã giễu cợt ta thế nào không? Rằng thà cưới xác chết, cũng không muốn cưới ta!”

“Họa Chi Quang, đủ rồi! Ngươi đừng mãi chìm trong ký ức ba năm trước nữa! Ta đã sớm đoạn tuyệt tình cảm với ngươi!”

“Chỉ là ta vẫn không hiểu… vì sao ngươi còn muốn sỉ nhục ta đến cùng?”

“Vì sao chứ?”

Ta bật cười khổ, thân mình lảo đảo được Phí Hạc Xuyên giữ chặt lấy

Họa Chi Quang thân hình run rẩy, môi mấp máy, ánh mắt tràn đầy ghen tuông phát cuồng

“Là lỗi của ta!”

“Năm xưa Lạc Lạc vì ta mà chết, nguyện vọng cuối cùng của nàng, chính là được danh chính ngôn thuận gả cho ta! Ba năm cùng nàng sớm chiều bên nhau, ta làm sao nhẫn tâm cự tuyệt?”

“Nhưng đứa bé ấy không phải của ta, đó là cốt nhục của huynh đệ từng cùng ta vào sinh ra tử nơi chiến trường, ba năm ấy cùng nhau đối mặt tử sinh, ta sao có thể làm ngơ? Nếu là nàng, chắc chắn cũng chẳng lòng nào ngoảnh mặt làm thinh!”

Họa Chi Quang chau mày thật chặt, nước mắt đã lưng tròng

“Vân Hi, hiểu cho ta được không? Ta chỉ là muốn cho nàng một danh phận, còn toàn bộ chân tình, đều là dành cho nàng!”

“Lẽ nào… nàng còn ghen với một nữ thi? Nàng biết rõ trong tim ta, từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng!”

Họa Chi Quang đưa tay về phía ta

Hẳn là vẫn ngỡ rằng ta sẽ như xưa, ngoan ngoãn nhào vào lòng hắn, tha thứ tất thảy những lỗi lầm hắn gây ra

Ta lắc đầu

“Họa Chi Quang, ngươi vẫn luôn nghĩ ta là kẻ ngu ngốc, nghĩ ta không biết đau, nên mới có thể tùy tiện tổn thương ta phải không?”

Ta hít một hơi thật sâu, cố ép tâm tình quay về tĩnh lặng

“Giữa ta và ngươi, đã chấm dứt từ lâu rồi. Từ nay về sau, ngươi và ta, hai đường chẳng liên quan”

Phí Hạc Xuyên lập tức lên tiếng tiễn khách

“Đại tướng quân, chi bằng mau quay về tổ chức hôn lễ của ngươi đi! Chớ để tân nương nhà ngươi chờ đợi lâu quá! Đừng quấy nhiễu thê tử của ta thêm nữa”

Nói rồi, hắn ôm ta xoay người rời đi

Họa Chi Quang đứng tại chỗ, hồn phách tan rã

Ta không ngoảnh đầu lại

Trở về phủ của Phí Hạc Xuyên, trong phòng ngát hương trầm nhẹ dịu, hệt như hương thơm trên người hắn

Tâm tình ta dần yên ổn lại

Ánh mắt Phí Hạc Xuyên vẫn như trước, ôn nhu mà kiên định

Hắn ngồi bên ta, nhẹ nắm lấy tay ta

Ta thuận thế tựa đầu vào vai hắn: “Mặt trời đã lặn rồi”

“Thứ lỗi cho ta… vì chuyện riêng mà lỡ mất giờ lành”

Phí Hạc Xuyên khẽ cười, vòng tay càng siết chặt lấy ta hơn nữa

“Không sao cả, chỉ cần nàng chịu gả cho ta, những chuyện ấy ta chẳng màng”

“Kẻ không biết quý trọng nàng, vậy thì để ta trân trọng thay”

Ta cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau, nụ cười bất giác lan dần trên khóe môi

Tưởng rằng gả tới đây là để sống cảnh thủ tiết cô độc, chẳng ngờ Phí Hạc Xuyên lại là vương gia, chứ không phải Cửu Thiên Tuế

Tim ta bất chợt run lên, nhớ lại tin tình báo khi xưa, không khỏi có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu

“Phí Hạc Xuyên, trước kia vì chàng cứ mãi dây dưa theo đuổi, nên ta đã sai người tra xét, ai ngờ tên kia lại báo tin sai…”

“Nghe đâu kinh thành quả thật có một vị quý nhân dung mạo tuyệt thế, hắn sợ liên luỵ đến hoàng thất, không dám đoán bừa, liền ghi chàng là Cửu Thiên Tuế, ta mới hiểu nhầm như vậy”

Nghe thế, Phí Hạc Xuyên thoáng ngẩn ra

Hắn khẽ buông ta ra, cười bất đắc dĩ

“Thôi thì, giải thích rõ rồi là tốt”

“Tin tức còn chưa tra rõ, hẳn là cũng chẳng biết vì sao ta cứ khăng khăng một mực muốn cưới nàng nhỉ?”

Ta sửng sốt, chẳng ngờ hắn lại tự mình nói ra điều đó

Hắn giơ tay gỡ viên ngọc lưu ly nơi trước ngực, đặt vào lòng bàn tay ta

“Đây là…”

“Đồ vật phương Tây, ba năm trước nàng để rơi ở chùa, bị ta nhặt được”

Chùa?

7

Ta chợt nhớ ra

Năm ấy vì Họa Chi Quang, ta đặc biệt đến chùa cầu duyên, còn bố thí công đức

Nhưng cuối cùng, chẳng phải vẫn như vậy đó sao?

Ta chau mày, cầm lấy viên lưu ly toan vứt đi, Phí Hạc Xuyên vội nắm lấy tay ta, lắc đầu

“Đừng mà, ta đã mang theo bên người suốt ba năm, mỗi lần nhớ đến nàng lại lấy ra ngắm nhìn, món này không thể vứt đi được”

Ta khẽ thở dài, rút tay lại

“Ngôi chùa ấy chẳng linh nghiệm gì, ta cầu duyên, kết quả lại bị bỏ rơi trong ngày đại hôn, danh tiếng tàn tạ chẳng khác trò cười”

Nhưng Phí Hạc Xuyên lại không cho là vậy