- Trang chủ
- App Diễn Viên Phim Kinh Dị
- Chương 123: Bệnh viện (4)
Chương 123: Bệnh viện (4)
Truyện: App Diễn Viên Phim Kinh Dị
Tác giả: Hí Tử Tế Tửu
- Chương 1: Ứng dụng đã được kích hoạt
- Chương 2: Oán linh váy đỏ
- Chương 3: Oán linh váy đỏ (2)
- Chương 4: Oán linh váy đỏ (3)
- Chương 5: Oán linh váy đỏ (4)
- Chương 6: Oán linh váy đỏ (5)
- Chương 7: Oán linh váy đỏ (6)
- Chương 8: Oán linh váy đỏ (7)
- Chương 9: Oán linh váy đỏ (8)
- Chương 10: Oán linh váy đỏ (9)
- Chương 11: Oán linh váy đỏ (10)
- Chương 12: Oán linh váy đỏ (11)
- Chương 13: Oán linh váy đỏ (12)
- Chương 14: Oán linh váy đỏ (13)
- Chương 15: Oán linh váy đỏ (14)
- Chương 16: Linh thể
- Chương 17: Kế hoạch tâm nguyện
- Chương 18: Người yêu cương thi (1)
- Chương 19: Người yêu cương thi (2)
- Chương 20: Người yêu cương thi (3)
- Chương 21: Người yêu cương thi (4)
- Chương 22: Người yêu cương thi (5)
- Chương 23: Người yêu cương thi (6)
- Chương 24: Người yêu cương thi (7)
- Chương 25: Người yêu cương thi (8)
- Chương 26: Người yêu cương thi (9)
- Chương 27: Người yêu cương thi (10)
- Chương 28: Người yêu cương thi (11)
- Chương 29: Người yêu cương thi (12)
- Chương 30: Người yêu cương thi (13)
- Chương 31: Người yêu cương thi (14)
- Chương 32: Người yêu cương thi (15)
- Chương 33: Người yêu cương thi (16)
- Chương 34: Người yêu cương thi (17)
- Chương 35: Người yêu cương thi (18)
- Chương 36: Người yêu cương thi (19)
- Chương 37: Người yêu cương thi (20)
- Chương 38: Người yêu cương thi (21)
- Chương 39: Người yêu cương thi (22)
- Chương 40: Người yêu cương thi (23)
- Chương 41: Người yêu cương thi (24)
- Chương 42: Người yêu cương thi (25-Hoàn)
- Chương 43: Gameshow kinh dị
- Chương 44: Đổi quản lý
- Chương 45: Lời mời
- Chương 46: Kinh dị liên hoàn (1)
- Chương 47: Kinh dị liên hoàn (2)
- Chương 48: Kinh dị liên hoàn (3)
- Chương 49: Kinh dị liên hoàn (4)
- Chương 50: Kinh dị liên hoàn (5)
- Chương 51: Kinh dị liên hoàn (6)
- Chương 52: Kinh dị liên hoàn (7)
- Chương 53: Kinh dị liên hoàn (8)
- Chương 54: Kinh dị liên hoàn (9)
- Chương 55: Kinh dị liên hoàn (10)
- Chương 56: Kinh dị liên hoàn (11)
- Chương 57: Kinh dị liên hoàn (12)
- Chương 58: Kinh dị liên hoàn (13)
- Chương 59: Kinh dị liên hoàn (14)
- Chương 60: Kinh dị liên hoàn (15)
- Chương 61: Kinh dị liên hoàn (16)
- Chương 62: Kinh dị liên hoàn (17)
- Chương 63: Kinh dị liên hoàn (18)
- Chương 64: Kinh dị liên hoàn (19)
- Chương 65: Kinh dị liên hoàn (20)
- Chương 66: Hoàn thành thân thể
- Chương 67: Kiểm hàng
- Chương 68: Phim ấn định
- Chương 69: Ngôi nhà bị ám 1552 (1)
- Chương 70: Ngôi nhà bị ám 1552 (2)
- Chương 71: Ngôi nhà bị ám 1552 (3)
- Chương 72: Nhà ma 1552 (4)
- Chương 73: Ngôi nhà bị ám 1552 (5)
- Chương 74: Ngôi nhà bị ám 1552 (6)
- Chương 75: Ngôi nhà bị ám 1552 (7)
- Chương 76: Ngôi nhà bị ám 1552 (8)
- Chương 77: Ngôi nhà bị ám 1552 (9)
- Chương 78: Ngôi nhà bị ám 1552 (10)
- Chương 79: Ngôi nhà bị ám 1552 (11)
- Chương 80: Ngôi nhà bị ám 1552 (12)
- Chương 81: Ngôi nhà bị ám 1552 (13)
- Chương 82: Ngôi nhà bị ám 1552 (14)
- Chương 83: Ngôi nhà bị ám 1552 (15)
- Chương 84: Ngôi nhà bị ám 1552 (16)
- Chương 85: Ngôi nhà bị ám 1552 (17)
- Chương 86: Ngôi nhà bị ám 1552 (18)
- Chương 87: Ngôi nhà bị ám 1552 (19)
- Chương 88: Ngôi nhà bị ám 1552 (20)
- Chương 89: Ngôi nhà bị ám 1552 (21)
- Chương 90: Ngôi nhà bị ám 1552 (22)
- Chương 91: Ngôi nhà bị ám 1552 (23)
- Chương 92: Ngôi nhà bị ám 1552 (24)
- Chương 93: Ngôi nhà bị ám 1552 (25)
- Chương 94: Ngôi nhà bị ám (26)
- Chương 95: Ngôi nhà bị ám 1552 (27)
- Chương 96: Ngôi nhà bị ám 1552 (28-Hết)
- Chương 97: Thiên phú
- Chương 98: Phẩm chất
- Chương 99: Địa ngục người sống (1)
- Chương 100: Địa ngục người sống (2)
- Chương 101: Địa ngục người sống (3)
- Chương 102: Địa ngục người sống (4)
- Chương 103: Địa ngục người sống (5)
- Chương 104: Địa ngục người sống (6)
- Chương 105: Địa ngục người sống (7)
- Chương 106: Địa ngục người sống (8)
- Chương 107: Địa ngục người sống (8)
- Chương 108: Địa ngục người sống (10)
- Chương 109: Địa ngục người sống (11)
- Chương 110: Địa ngục người sống (12)
- Chương 111: Địa ngục người sống (13)
- Chương 112: Đia ngục người sống (13)
- Chương 113: Địa ngục người sống (15)
- Chương 114: Địa ngục người sống (16)
- Chương 115: Địa ngục người sống (17 – Hết)
- Chương 116: Thứ nhất
- Chương 117: Hơn một nửa
- Chương 118: Chip
- Chương 119: Dịch Hòa Tụng
- Chương 120: Bệnh viện (1)
- Chương 121: Bệnh viện (2)
- Chương 122: Bệnh viện (3)
- Chương 123: Bệnh viện (4)
- Chương 124: Bệnh viện (5)
- Chương 125: Bệnh viện (6)
- Chương 126: Bệnh viện (7)
- Chương 127: Bệnh viện (8)
- Chương 128: Bệnh viện (9)
- Chương 129: Bệnh viện (10)
- Chương 130: Bệnh viện (11)
- Chương 131: Bệnh viện (12)
- Chương 132: Bệnh viện (13)
- Chương 133: Bệnh viện (14)
- Chương 134: Bệnh viện (15)
- Chương 135: Bệnh viện (16)
- Chương 136: Bệnh viện (17)
- Chương 137: Bệnh viện (18)
- Chương 138: Bệnh viện (19)
- Chương 139: Bệnh viện (20)
- Chương 140: Bệnh viện (21)
- Chương 141: Bệnh viện (22)
- Chương 142: Bệnh viện (23)
- Chương 143: Bệnh viện (24)
- Chương 144: Bệnh viện (25-Hết)
- Chương 145: Phim đỏ
- Chương 146: Thập Thần Điện
- Chương 147: Pho tượng
- Chương 148: Gen
- Chương 149: Giang Sóc
- Chương 150: Tarot
- Chương 151: Trò chơi tarot (1)
- Chương 152: Trò chơi Tarot (2)
- Chương 153: Trò chơi tarot (3)
- Chương 154: Trò chơi tarot (4)
- Chương 155: Trò chơi Tarot (5)
- Chương 156: Trò chơi tarot (6)
- Chương 157: Trò chơi tarot (7)
- Chương 158: Trò chơi tarot (8)
- Chương 159: Trò chơi tarot (9)
- Chương 160: Trò chơi tarot (10)
- Chương 161: Trò chơi tarot (11)
- Chương 162: Trò chơi tarot (12)
- Chương 163: Trò chơi tarot (13)
- Chương 164: Trò chơi tarot (14)
- Chương 165: Trò chơi tarot (15)
- Chương 166: Trò chơi tarot (16)
- Chương 167: Trò chơi tarot (17)
- Chương 168: Trò chơi tarot (18)
- Chương 169: Trò chơi tarot (19)
- Chương 170: Trò chơi tarot (20)
- Chương 171: Trò chơi tarot (21)
- Chương 172: Trò chơi tarot (22)
- Chương 173: Trò chơi tarot (23)
- Chương 174: Trò chơi tarot (24-Hết)
- Chương 175: Ảnh đế
- Chương 176: Tinh Lan
- Chương 177: Tạ Trì
- Chương 178: Thần
- Chương 179: Bên nhau (Hoàn chính văn)
- Chương 180: Phiên ngoại 1
- Chương 181: Phiên ngoại 2 (1)
- Chương 182: Phiên ngoại 2 (2)
- Chương 183: Phiên ngoại 2 (3)
- Chương 184: Phiên ngoại 3 (Hoàn toàn văn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
“Tôi hận anh.”
“Vậy em về nói chuyện với Diệp Lan trước, liệu sau đó em có thể cùng chú Hà Khiếu tới tìm anh không? Chú Hà tốt lắm.” Diệp Tiếu Tiếu giải thích.
Tạ Trì: “Được chứ, đợi lát nữa các diễn viên giải quyết xong công việc của mình, có sẽ lẽ tụ tập lại làm quen sơ qua với nhau.”
Diệp Tiếu Tiếu vội nói: “Vậy tới lúc đó gặp lại anh ha.”
Tạ Trì gật đầu, anh cùng Nhậm Trạch đi về phía từng phòng bệnh.
“Này, Tạ Trì à, em biết em gái kia.” Nhậm Trạch đợi đến khi không thấy Diệp Tiếu Tiếu nữa, khẽ lên tiếng.
Tạ Trì liếc mắt nhìn cậu. Bảo sao ban nãy Nhậm Trạch gần như không ho he tiếng nào.
Hai người đi xuống cầu thang, Nhậm Trạch nói: “Trước đó nghe anh và Lục Văn nói, hai người là người cùng một thế giới, thế thì em với Diệp Tiếu Tiếu là người cùng một thế giới, nhà cổ giàu lắm, nhưng mà hình như xuất ngoại du học theo sở thích từ nhỏ rồi ấy, dù sao thì cũng rất bốc đồng, ba mẹ cũng nuông chiều.”
“Phải rồi, lại nói, em đột nhiên nhớ ra, thế giới của Nghiêm Kính có cương thi, thế giới của anh có người cá Lục Văn, thế giới của em có vẻ rất bình thường, rất yên ổn, có trật tự..”
Tạ Trì đợi cậu nói tiếp.
“Nhưng kỳ lạ là, mấy thế giới của bọn em có độ trùng lặp rất lớn, rõ ràng thế giới kia lạc hậu hơn thế giới của em và Diệp Tiếu Tiếu, nhưng chế độ xã hội, diễn biến lịch sử về cơ bản giống với thế giới của em, giống như là…” Nhất thời Nhậm Trạch không biết phải hình dung thế nào.
Tạ Trì nói giúp cậu: “Giống như là chưa hoàn toàn phát triển hoặc là phương hướng phát triển lớn giống nhau, nhưng lại có những chuyện nhỏ khác với thế giới của các cậu. Giống như một dòng thác chảy từ trên núi xuống, vì một vài nguyên nhân mà phân luồng, chảy về những hướng khác nhau, nhưng ban đầu đều từng xuất phát từ dòng thác kia, hoặc nên nói, bản chất đều là nước…”
“Đúng vậy, chính là cảm giác này,” Nhậm Trạch nói, “Tuy rằng thế giới của anh và Lục Văn có sự chênh lệch rất lớn với thế giới của em và Nghiêm Kính, nhưng mức độ trùng lặp vẫn rất cao.”
Tạ Trì trầm mặc một lúc, nhìn về phía cậu ta: “Cậu có tin vào lý luận thế giới song song không?”
Thi thoảng anh sẽ nghĩ tới vấn đề này, sẽ thử dùng những kiến thức khoa học và ngụy khoa học để giải thích, đây là khả năng anh cảm thấy giống nhất, gần nhất.
Suy nghĩ trong đầu Nhậm Trạch bỗng nhiên trở nên rõ ràng, cậu dừng lại một chút, nói thật lòng: “Em… em không biết.”
Nhậm Trạch cảm thấy dù là khoa học hay khoa học viễn tưởng đều cách cậu rất xa, đương nhiên trước khi cậu vào app cũng không tin yêu ma quỷ quái, cậu là một chàng trai hiện đại không có tín ngưỡng tràn ngập nghi ngờ với mọi thứ, lên đại học vô vị, sống được ngày nào hay ngày ấy.
Thế nhưng nghe cách nói này của Tạ Trì, Nhậm Trạch liền hiểu rõ: “Thực ra rất có lý, trong sử sách ở thế giới của em và Diệp Tiếu Tiếu từng ghi rõ ràng, mấy trăm năm trước có cương thi, thế nhưng bởi vì con người quá mạnh mẽ nên đã tiêu diệt được hết, sau đó tiến hành hỏa táng, không có cương thi mới được sinh ra nữa, cho nên mặc dù chúng em chưa từng gặp cương thi, nhưng không hề cảm thấy xa lạ với giống loài này, cương thi cũng sẽ xuất hiện trong các tác phẩm phim ảnh ở thế giới của chúng em.”
Trong lòng Nhậm Trạch cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Liệu có phải…. có thế giới cương thi không được tiêu diệt hoàn toàn, ngược lại còn lớn mạnh không? Hoặc là có thế giới còn chưa tiến hành hỏa táng không?”
Cậu càng nghĩ càng rõ ràng, nhìn về phía Tạ Trì: “Thế giới của anh cũng từ một điểm nào đó, rẽ về một hướng khác.”
Tạ Trì gật đầu, đúng là anh cũng nghĩ như vậy.
Nhậm Trạch đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trong mắt ánh lên một tia nhìn hoang mang: “Liệu có phải ở mấy thế giới này của chúng ta, có một “bản thân” khác nữa? Hoặc là ở trong những thế giới mà chúng ta không biết, có “bản thân” khác của mình?”
Tạ Trì trấn an: “Không cần phải lo, khả năng cơ bản là không, thế giới phát triển khác nhau, kéo một sợi tóc động đến cả người, chỉ cần một thay đổi nhỏ, dẫn tới trong lịch sử có xác suất rất lớn không có cậu, dù có thật, giống nhau như đúc, thì đó cũng không phải cậu, hoàn cảnh sống khác nhau, người quen cũng khác nhau, trải qua những sự việc khác nhau, sao có thể nói đó là cậu được? Con người là sản phẩm của xã hội, hoàn cảnh xung quanh mình thay đổi, bản thân mình cũng sẽ thay đổi theo.”
Nhậm Trạch lập tức yên lòng, cảm thấy mình đã lo lắng thừa rồi, cậu cười bảo: “Cho nên em vẫn là độc nhất vô nhị.”
Tạ Trì gật đầu: “Đương nhiên đây chỉ là một suy đoán hời hợt mà thôi.”
Không biết liệu sau này anh có cơ hội biết được chân tướng không, Tạ Trì thầm nghĩ.
Anh đưa mắt nhìn hai mặt trăng phía sau lưng, liên hệ đoạn đối thoại ý tưởng đột phá này, lại có một vài suy nghĩ vi diệu.
Thời gian, không gian, thời không.
Nhậm Trạch đột nhiên thốt lên một tiếng: “Anh Tạ à anh mau nhìn xem.”
Tạ Trì lập tức quay đầu lại, nhìn về phía ngón tay Nhậm Trạch chỉ.
Lúc này ở góc rẽ trên hành lang của họ, đầu hành lang tối om, đằng sau được ánh trăng trắng mờ và đỏ au từ cửa sổ chiếu vào. Dưới cầu thang, trước cửa phòng phẫu thuật đang sáng đèn, có một chiếc bóng mơ hồ đang dòm ngó vào bên trong.
Tạ Trì lập tức kéo Nhậm Trạch ngồi xuống, có lan can che chắn, bọn họ ẩn núp kỹ càng.
“Anh à.” Tạ Trì gọi trong lòng.
Sau khi Tạ Tinh Lan thôn phệ ác linh, thị lực tốt, có thể nhìn thấy rõ.
Tạ Tinh Lan đi ra, trông thấy rõ nơi đó ngay tức thì.
Người kia mặc một bộ đồ màu đen chết chóc, bộ đồ rất rộng rãi, không nhìn được rõ thân hình, trên đầu đội một chiếc mũ trùm, không thấy rõ gương mặt, bàn tay đang nắm chặt lấy cửa phòng giải phẫu, mặt dán chặt vào cửa, như muốn nhét cả mắt vào trong khe cửa.
Anh ta đang lặng lẽ thăm dò cảnh trong phòng phẫu thuật.
Do góc độ, Tạ Tinh Lan chỉ có thể trông thấy rõ nửa người trên của anh ta, hắn hơi nhổm người lên, cuối cùng cũng trông thấy rõ toàn cảnh.
Từ bắp chân anh ta trở xuống đen kịt, dường như hòa làm một thể với bóng đen hắc ám, cơ thể nổi trôi như một u linh, ánh trăng chiếu xuống, người kia… không có bóng.
Tạ Tinh Lan cúi đầu đưa mắt ra hiệu cho Nhậm Trạch, để cậu âm thầm rút lui, lúc hắn ngẩng đầu lên, phát hiện không thấy kẻ kia đâu nữa.
“Ở đằng sau!” Nhậm Trạch kinh hoàng gọi.
Tạ Tinh Lan đã nhanh nhạy phản ứng trước khi Nhậm Trạch cất tiếng hô. Hắn đẩy Nhậm Trạch ra, để Nhậm Trạch chạy trước, còn hắn thì nhảy ra khỏi lan can, nhảy xuống dưới mấy bậc thang.
Nhậm Trạch lảo đảo, chạy thật nhanh xuống thuận theo cầu thang, Tạ Tinh Lan đang muốn thả người nhảy xuống kéo cậu chạy đi, đột nhiên phát hiện ra không thích hợp, đến khi quay đầu nhìn lại, phát hiện thứ quỷ quái kia vẫn còn đang đứng ở chỗ trước đó bọn họ ẩn núp, không nhúc nhích.
Tạ Tinh Lan tương đối nhạy cảm với sát ý, hiển nhiên con quỷ này cũng không muốn giết mình, nhưng rõ ràng nó vẫn còn có vài thủ đoạn khác. Hắn dừng lại, đứng tại mấy bậc thang phía dưới, giằng co từ xa với con quỷ kia.
Nhậm Trạch chạy điên cuồng, chật vật chạy tới bên kia đầu cầu thang, đang muốn thở phào một hơi, ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện ra con quỷ kia đang đứng trước mặt mình.
Suýt chút nữa cậu không dừng lại được mà đụng vào người con quỷ!
Con quỷ này biết dịch chuyển tức thì!
Cậu đang muốn nhanh chân chạy về, vô thức nhìn xuống dưới, lại phát hiện ra Tạ Trì đang đứng ở bậc thang phía dưới.
Sao có thể như vậy? Nhậm Trạch hoàn toàn hoảng loạn, theo lý mà nói, Tạ Trì đi xuống sau cậu, chắc hẳn anh phải ở bên trên, sao bây giờ anh ấy lại ở phía dưới? Sao có thể như vậy?!
Đến khi Nhậm Trạch quay ngược lại, bị “Tạ Trì” đứng ở bậc thang níu lại.
Tạ Tinh Lan ngẩng đầu nhìn con quỷ bên cạnh lan can, cất giọng lạnh lùng: “Đừng chạy, “quỷ đả tường”, cầu thang là vòng lặp vô hạn, quỷ vốn không nhúc nhích, mà do cậu quay về vị trí cũ.”
(Quỷ đả tường: Hiện tượng mơ hồ không phân rõ phương hướng, nên đi lòng vòng quanh một vị trí)
Nhậm Trạch vẫn còn chưa hết sợ hãi.
Tạ Tinh Lan nhìn thẳng vào con quỷ kia: “Mày muốn gì?”
Một hồi yên tĩnh chết chóc.
Qua hồi lâu, bờ môi của con quỷ đội mũ trùm đầu kia mấp máy với biên độ nhỏ, dường như đang nói điều gì đó.
Nói xong nó biến mất vào hư không.
Tạ Tinh Lan nhìn bốn phía, lần này nó biến mất thật.
Nhậm Trạch khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Tinh Lan: “Tiểu Trì à, nó nói gì vậy?”
Qua hồi lâu Tạ Trì mới không chắc chắn nói: “Biên độ nhỏ quá, em không chắc liệu mình có quan sát nhầm hay không, có lẽ là “tôi hận anh”.”
“Tôi hận anh?”
Tạ Trì: “Hắn ta có chút ân oán với nhân vật mà em đóng.”
“Vậy tại sao hắn ta không giết anh?”
Tạ Trì: “Em cũng muốn biết.”
Tạ Trì rơi vào trầm tư. Nếu một con quỷ tỏ thái độ rõ ràng là hận mình, nhưng vì sao không thể giết mình? Do phim có quy tắc hạn chế quỷ giết người? Hay vì còn có ẩn tình nào khác?
Nói mấy câu với Tạ Tinh Lan xong, Tạ Trì lại kiểm soát thân thể.
“Không sao chứ?” Tạ Trì hỏi.
Nhậm Trạch lắc đầu, lau mồ hôi trên trán.
Bây giờ cậu đã biết thi thoảng Tạ Trì ngẩn người ra là đang nói chuyện với bạn trai, cho nên rất thức thời chờ đợi.
“Giúp em gửi lời cảm ơn tới đại ca.” Nhậm Trạch nói.
Tạ Trì lườm cậu một cái: “Cậu gọi anh ấy là đại ca, gọi tôi là Tạ Trì, đãi ngộ này….”
“Em có thể gọi anh là đại tẩu.” Nhậm Trạch cười xấu xa.
“..Phắn đi.”
Bản thân Nhậm Trạch là người đa nhân cách, sau khi biết rõ tình huống của Tạ Trì, dễ dàng phân biệt được ai với ai, nói đùa thì đùa, cậu cần cảm ơn cả hai người.
Tạ Trì: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Tạ Trì chỉ về phía phòng phẫu thuật đã sáng đèn xanh: “Đi xem một chút.”
Con quỷ kia thăm dò trong căn phòng phẫu thuật, không biết là ngẫu nhiên hay còn có nguyên nhân nhất định, để đề phòng vế sau, anh cần phải chú ý kỹ một chút.
Tạ Trì gõ cửa đợi một lúc, Dịch Hòa Tụng đi ra mở cửa.
Dịch Hòa Tụng cũng không ngờ là Tạ Trì, khẽ chau mày lại gần như không thể nhìn thấy, nhưng vẫn mỉm cười chào đón: “Lại gặp mặt rồi.”
Tạ Trì chỉ về phía sau lưng Dịch Hòa Tụng, mỉm cười nói: “Vào xem được không?”
“Chỉ e là không được,” Dịch Hòa Tụng không muốn để lộ điều gì cho Tạ Trì, tỏ vẻ tiếc nuối nói, “Vất vả cứu trở lại, không tiện gặp người khác.”
Tạ Trì hiểu rõ trong lòng, gật đầu nói: “Được rồi.”
“Không tiễn.” Dịch Hòa Tụng quay người đóng cửa lại.
Tạ Trì đi xa rồi, bấy giờ Nhậm Trạch mới hỏi: “Có liên quan gì tới con quỷ ôn hòa kia không?”
“Tạm thời không chắc chắn.” Tạ Trì không yên lòng.
Tạ Trì biết rõ nguyên nhân Dịch Hòa Tụng án binh bất động, mặc dù giữa Dịch Hòa Tụng với anh có chênh lệch thực lực lớn, nhưng Dịch Hòa Tụng không thể tiêu diệt anh gọn trong một đòn, càng lên cao, nếu đánh trực diện không lại thì vẫn có thể chạy trốn.
Dịch Hòa Tụng đang đợi cơ hội thích hợp, anh cũng đang chờ đợi.
Tạ Trì lại đi tới những khoa khác, lần này là một chàng thanh niên giàu nhuệ khí ra mở cửa, đẹp trai thì đẹp trai, chỉ là khí chất hơi lạnh lùng, Tạ Trì biết xem tướng một chút, người này xương lông mày cao, khoảng cách hai mắt hẹp, bờ môi hạ xuống một cách tự nhiên, có lẽ là một người nhỏ nhen, tính khí nóng nảy.
“Tạ Dương. Có việc à?” Tạ Dương vừa đi ra ngoài liền đóng kín cửa phòng phẫu thuật lại.
Tạ Trì cảm nhận được cậu ta vô thức phát ra địch ý, khẽ chau mày lại, hình như anh không trêu chọc người này mà.
“Không có gì.” Tạ Trì không tự chuốc nhục vào thân, chỉ tỏ vẻ lịch sự theo thói quen, gật đầu về phía Tạ Dương, sau đó cùng Nhậm Trạch xoay người bỏ đi.
“Tạ Trì.” Tạ Dương ở sau gọi anh lại.
Tạ Trì quay trở lại nhìn cậu, trong mắt ẩn chứa sự mất kiên nhẫn.
Tạ Dương nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi không phải vật thay thế của anh, tôi là tôi.”
“Ồ.” Tạ Trì hiểu được đại khái có chuyện gì, không khỏi cảm thấy hơi phiền phức, đó là người khác cảm thấy, liên quan gì tới anh đâu? Thị uy với anh thì có ích gì? Người này không biết cân nhắc gì cả, tuổi trẻ nóng tính, không biết phân biệt phải trái đúng sai.
“Được rồi.” Tạ Trì lạnh lùng nói.
Tạ Dương bị thái độ coi thường của anh k*ch th*ch, trái tim đang đập loạn, hắn ta không kiềm chế được nói: “Anh bằng lòng làm vật thay thế cho Thẩm Dật, nhưng tôi không bằng lòng.”
Nhậm Trạch tức không chịu được, tiến lên muốn nói lý với cậu ta, bị Tạ Trì giữ lại.
Tạ Trì nhìn cậu ta từ trên xuống dưới một lượt, khẽ cười một tiếng: “Có lẽ cậu còn chẳng có cơ hội ấy.”
Trên trán Tạ Dương nổi gân xanh.
【Tính cách Tạ Dương không thể so với Tạ Trì được.】
【Nếu ngày nào bồ cũng bị nói là đồ thay thế cho người ta thì có chịu được không? Cũng dễ hiểu mà? Đừng có trơ tráo không biết liêm sỉ.】
【Cậu ta biết rõ, nhưng Tạ Trì không biết cậu ta, cậu ta dựa vào đâu mà đi tìm Tạ Trì gây sự chứ? Cạn lời.】
【Hình như Tạ Dương vào muộn hơn Tạ Trì hai mươi ngày à? Không thấy trong danh sách tân binh thi đấu kỳ trên, ở kỳ sau à? Hạng nhất kỳ sau? Tôi không rõ lắm.】
【Đúng vậy.】
【Thú vị thật đấy, tân binh kỳ trước của Tạ Trì là Kỷ Tinh Thần, nhưng bị g**t ch*t rồi, tân binh kỳ sau của anh ấy cũng tự tìm đường chết?】
【Nghe đồn Dịch Hòa Tụng muốn giết Tạ Trì mà, ai chết dưới tay ai còn chưa biết, gáy sớm không hay đâu, hơn nữa Tạ Dương rất mạnh, mấy người tài giỏi hơi cáu kỉnh cũng bình thường mà. 】
【Mấy bồ có thể nói về kịch bản được không? Ngày nào cũng cãi cọ, cãi ác như vậy, ghét thật, xem được tới phim cam rồi mà tố chất vẫn tệ như vậy】
…
So với Tạ Dương, Nguyên Dã ở phòng tiếp theo thoải mái hơn nhiều.
Nguyên Dã rất cao, có lẽ lớn hơn Tạ Trì một hai tuổi, người cũng như tên, khí chất ngông nghênh không bị trói buộc, rất ph*ng đ*ng, tính tình cũng tương đối “open”, có sự nhiệt tình của người phương Tây, tốc độ nói chuyện nhanh, rất giàu sức sống.
“Đây là bệnh nhân của tôi.” Nguyên Dã tự dẫn hai người vào, chỉ vào một nam một nữ tình hình tương đối ổn định trên giường.
Bệnh nhân nam tỉnh lại rồi, nhưng bởi vì tiêm thuốc mê, dược hiệu còn chưa hết, ý thức mơ hồ mờ mịt nhìn bọn họ, bệnh nhân nữ bị tổn thương nặng hơn, nửa người dưới máu thịt be bét, bấy giờ còn hôn mê chưa tỉnh.
Tạ Trì quét mắt nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại.
NPC nam kia chừng năm mươi tuổi, có vẻ giống Tạ Dương.
Đầu tóc NPC nam kia vuốt keo, kiểu tóc cố định rất tốt, râu ria cũng được cạo sạch sẽ. Nhìn làn da có vẻ được chăm sóc rất cẩn thận, dáng người hơi mập, nhưng không béo phì, xem ra là một người có thành tựu sự nghiệp.
Nhậm Trạch huých vào cánh tay Tạ Trì: “Cô gái này phẫu thuật thẩm mỹ rồi.”
NPC nữ giống như lời Nhậm Trạch nói, phẫu thuật kiểu đại chúng, gọt cằm, sống mũi cao, mắt hai mí, da trắng, ngực lớn, như đúc từ một khuôn, không có gì đặc biệt, thoạt nhìn rất đẹp, nhưng vừa chớp mắt là quên, không để lại ấn tượng gì, nhưng có vẻ rất trẻ, mới hơn hai mươi.
Trước mắt trong số các diễn viên Tạ Trì từng gặp, không có ai giống cô ấy.
Sau khi tìm hiểu rõ, Tạ Trì, Nhậm Trạch và Nguyên Dã ra ngoài, Nguyên Dã dựa vào hành lang, hút một điếu thuốc, chủ động nói: “Lúc xảy ra tai nạn hai người họ ở cùng một xe, hỏi quan hệ của bọn họ, người nam không chịu nói, trong lúc ý thức còn tỉnh táo, muốn bỏ tiền ra mua chuộc tôi, để trong quá trình phẫu thuật tôi không thể cứu chữa cho cô ấy, tôi từ chối.”
Nhậm Trạch hớn hở: “Đây chẳng phải là ông già và bồ nhí hay sao? Bởi vì một vài tranh chấp kiểu như ông kia cặp kè chán rồi muốn đá hoặc cô bồ dây dưa không rõ, thậm chí còn dọa dẫm hòng vơ vét tài sản, ông ta muốn nhân cơ hội này g**t ch*t cô ta.”
Nguyên Dã liếc mắt nhìn cậu ta: “Tôi cũng nghĩ như vậy, người này cũng điên thật, lúc tôi làm phẫu thuật cho cô ấy, trên người có không ít vết sẹo nhạt màu, bơm ngực và….”
Tạ Trì hiểu ý, hơi xấu hổ
“Cảm ơn.” Tạ Trì nói. Nguyên Dã chủ động nói chuyện, Tạ Trì cũng nói qua với anh ấy tình hình ở bên mình.
Trước khi đi, Nguyên Dã nhìn anh thật sâu, cười bảo: “Cẩn thận Dịch Hòa Tụng, hắn ta cho bùa lấy mạng, tôi không biết giữa hai người có ân oán gì, nhưng đừng bỏ qua, hắn ta mặt một đằng lòng dạ một nẻo, tôi không thích diễn xuất giả tạo, thái độ giả mù sa mưa của hắn ta, so ra cậu thuận mắt hơn hắn ta nhiều.”
Tạ Trì nhìn anh ta, mặc dù anh đã biết, nhưng dù sao Nguyên Dã cũng có thiện ý, Tạ Trì gật đầu nói lời cảm ơn, cùng Nhậm Trạch rời đi.