(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
31.
Đám đông đồng loạt lộ vẻ ghê tởm, tôi lo lắng bước về phía Vương Cường: “Anh Cường… anh làm sao vậy…”
Vương Cường khóc lạc cả giọng: “Mẹ ơi! Cô ta tới đòi mạng con rồi mẹ ơi!”
Hắn kêu thảm đến mức suýt làm tôi bật cười.
Mà anh “con hiếu” này vẫn phát huy ổn định: “Muốn mang thì mang mẹ con đi! Bà ta già rồi vô dụng! Sống cũng chỉ là gánh nặng!”
Trương Thúy Anh liếc hắn một cái đầy phức tạp, nhưng vẫn chắn trước người hắn: “Đừng động vào nó! Chúng tôi chưa bao giờ nói sẽ cưới người chết cả!”
Tôi lắc lắc cánh tay bà ta: “Bác không phải bảo để em làm trâu ngựa cho anh Cường sao? Chỉ cần anh ấy đi với em, em sẽ làm trâu ngựa cho anh ấy suốt đời mà…”
Trương Thúy Anh run bắn.
Vì tay tôi lạnh buốt, chẳng có chút nhiệt độ của người sống.
Dĩ nhiên rồi.
Diễn thì phải diễn cho trọn.
Vừa nãy trên đường tôi còn ôm bịch đá lạnh đấy.
Bà ta hất tay tôi ra: “Đừng tới tìm chúng tôi nữa! Chúng tôi không nợ cô! Tất cả là cô tự nguyện!”
Nói xong bà ta lôi Vương Cường, giống như những người khác, lủi thủi bỏ đi.
Tôi nhoẻn một nụ cười tà ở sau lưng họ: “Sao mà xí xoá được chứ? Em đã hứa rồi, đời này sẽ một lòng một dạ chăm anh Cường! Dù anh đi đâu, em cũng tìm được anh!”
Tôi còn gọi với theo kẻ đang “vẽ bản đồ” trên quần: “Anh Cường, tối gặp nhau trên giường nhé~”
Vương Cường nghe thấy, gần như lăn lộn bò ra khỏi khu.
32.
Chỉ vậy vẫn chưa nguôi cơn giận trong lòng tôi.
Tôi biết bọn họ về nhà chắc chắn sẽ nơm nớp lo sợ tôi tới tìm, mà tôi thì rất biết điều, phải khiến họ yên tâm chứ.
Thế là tôi nhờ bạn thân P một tấm ảnh cưới đen trắng của tôi với Vương Cường, sai người lợi dụng bóng đêm rải khắp ngõ xóm trong làng họ.
Tôi còn đặt rất nhiều radio loại nhỏ, ai ham rẻ nhặt về nhà, bật lên là nghe ngay tiếng khóc oán than của tôi: “Anh Cường… dưới này lạnh lắm… anh mau tới bên em đi…”
Tôi còn bỏ nhiều thùng hàng trống, bên trong nhét lông trắng giống lông của Budding, để tăng độ rùng rợn còn cố ý phết hỗn hợp mật ong với huyết tương giả lên đó.
Một loạt thao tác, đảm bảo nửa năm họ không hoàn hồn nổi.
Cứ tưởng có bài học lần này, Trương Thúy Anh sẽ không dám nhắm vào phụ nữ độc thân có tiền nữa.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp bà ta.
Mới một tuần, bà ta đã mò tới nhà tìm tôi, trông như già đi cả chục tuổi, mở miệng là đòi tiền.
“Vương Cường đã theo cô rồi, tôi một bà già cô độc sống sao nổi! Cô phải bảo mẹ cô sang tên nhà cho tôi, rồi đưa tiền cho tôi! Tôi mới đồng ý để Vương Cường đi với cô!”
Nói vậy mà tay bà ta nắm chặt vật gì trong túi.
Nếu tôi đoán không lầm, chắc là kiếm gỗ đào gì đó.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Bảo mẹ tôi đi du lịch rồi, đợi bà về hẵng tính.
Trương Thúy Anh run rẩy nói bà ta sẽ đợi mẹ tôi về rồi mới đi.
Hiểu bà ta, tôi đoán chắc là đang gặp chuyện cần tiền gấp nên mới liều mạng quay lại tìm tôi.
Tôi đoán đúng.
33.
Trương Thúy Anh tới chưa đầy nửa tiếng thì Vương Cường gọi điện tới.
Nghe ý tứ là đòi bà ta đưa tiền.
Bà ta nghe có vẻ khổ sở: “Đừng giục nữa! Bảo họ đợi đi! Bảy ngày nữa tôi đảm bảo có tiền!”
Tôi nhíu mày.
Bảy ngày?
Sao bà ta lại chắc như vậy?
Ở cuộc gọi sau, tôi nghe được đáp án.
Bà ta nịnh nọt giải thích với con trai trưởng thôn: “Đạo sĩ núi Vân Mông nói rồi, dù là con ma dữ cỡ nào gặp phải pháp khí này bảy ngày cũng hồn phi phách tán! Đến lúc đó tiền của ả chính là của chúng ta! Có tiền là bọn tôi trả ngay!”
Nhưng tôi khiến bà ta thất vọng.
Vài ngày nay tôi ăn ngon ngủ kỹ, không những không yếu đi mà còn béo lên mấy cân.
Trương Thúy Anh nóng ruột như lửa đốt mà chỉ biết chờ.
Cuối cùng không đợi được tôi “hồn phi phách tán”, lại đợi được tin Vương Cường bị bắt.
34.
Thì ra Vương Cường vay tiền con trai trưởng thôn đi đánh bạc, vì không trả nổi nên bị kìm kẹp.
Lần này hắn vốn đã hoảng loạn vì bị tôi doạ, lại bị đối phương ép sát, liền bộc phát cầm dao gây thương, đưa thằng kia đi gặp Diêm Vương.
Trương Thúy Anh muốn xin đơn bãi nại, nhưng trưởng thôn đưa ra con số trên trời.
Bà ta quỳ xuống dập đầu với tôi: “Tiểu Từ! Cứu thằng Cường đi! Cứu chồng con đi!”
Tôi lạnh lùng không đáp, bà ta cứ thế dập đầu tới bật máu.
Tôi nhìn mái tóc bạc của bà ta, không hề thấy đáng thương, chỉ thấy đáng ghét.
“Bác đi hỏi Budding xem nó có chịu tha thứ cho bác không?”
Bà ta sững sờ: “Cô đều biết ư?”
Tôi mở bài đăng kia cho bà ta xem.
Bà ta bừng tỉnh: “Hoá ra cô biết hết! Cô vẫn đùa bỡn chúng tôi! Đồ Từ Cẩn gian trá độc ác! Sao cô nhẫn tâm hại chúng tôi thành ra nông nỗi này!”
Tôi hừ lạnh: “Trương Thúy Anh, tôi nể bác lớn tuổi đi làm không dễ nên vẫn nhường nhịn. Còn bác lại định giở trò với tôi! Tôi giả ma chỉ để cho các người một bài học. Còn kết cục của Vương Cường không hề liên quan tới tôi! Là hắn tự chuốc lấy!”
Bà ta trừng mắt chất vấn: “Con trai tôi nhát nhất đời! Sao cô nỡ lòng! Nó còn là một đứa trẻ!”
Tôi cười bất lực: “Trẻ con mà lại hứng thú với đồ lót của tôi à?”
“Thì sao!”
Bà ta cãi cùn: “Chúng tôi chẳng phải đã trả lại rồi sao! Cô cần gì làm quá lên!”
Tôi im lặng.
Loại người này không biết hối lỗi.
Nói cũng bằng thừa.
Vừa định mở miệng mời bà ta ra ngoài, bà ta đã chụp con dao bếp, nhe mặt lao vào tôi.
Tôi đúng là cạn lời.
“Đồ ranh con! Mày hại con tao! Mày cũng đừng hòng sống!”
Nhưng lời còn chưa dứt đã bị vệ sĩ của tôi khống chế.
Bị công an đưa đi, bà ta còn gào: “Từ Cẩn đồ vong ân! Tiêu tiền con tao còn muốn hại chết nó! Đợi đấy! Dù thành quỷ chúng tao cũng không tha!”
Tội giết người bất thành được xác lập.
Tội đột nhập trộm cắp, xâm phạm quyền an cư của tôi đều có video chứng minh.
Không chỉ phải ngồi tù, bà ta còn bồi thường cho tôi một khoản lớn.
Tôi đem tất cả mua đồ hộp, coi như bù đắp cho Budding.
Tôi viết bài kể đầu đuôi sự việc, nhắc phụ nữ độc thân sống một mình phải nâng cao cảnh giác khi thuê bảo mẫu.
Bài lập tức hot, người mắng Trương Thúy Anh xếp hàng từ nhà tôi đến tận Pháp.
Vương Cường chết trong tù.
Nghe nói vì không dám ngủ, gồng mình mà chết.
Nhưng tôi cảm thấy không đơn giản vậy.
Sau đó Trương Thúy Anh cũng chết.
Nghe nói là sau khi hay tin con chết, bà ta đâm đầu mà chết.
Tôi lướt gặp video ngắn đưa tin về bọn họ, bấm “không quan tâm”.
Nắng ngoài căn nhà mới ấm áp, cô giúp việc lặng lẽ làm việc, Budding đang lười biếng phơi nắng dưới cửa sổ sát đất.
Tôi mỉm cười bước lại xoa đầu nó.
“Budding, ăn pate nào~”
(Hoàn)