CHƯƠNG 8

Truyện: Âm Mưu Hoa Bách Hợp

Tác giả: Bạch Tư Tư

Ông ta thở dài, cất cuốn hôn thư, nhìn chằm chằm bà ta cùng Vương Cường đang nép sau lưng:

“Nhưng ta phải nhắc, oán khí của nữ quỷ này rất nặng. Một khi bị các người phản bội, chắc chắn sẽ trở lại đòi mạng. Không chỉ hai người…”

Ánh mắt ông ta lia qua đám đông:

“Tất cả những kẻ từng dính nhân quả với cô ta, đều khó thoát.”

Vừa dứt lời, ông ta xoay người rời đi, nhưng có người níu lại hỏi:

“Dính nhân quả nghĩa là sao?”

Đạo sĩ giải thích:

“Nghĩa là từng tiếp xúc với cô ta. Dùng đồ của cô ta, lấy tiền của cô ta, sai khiến cô ta, kể cả hôm nay tới dự tiệc này… Các người, không ai thoát.”

Nghe vậy, đám người sợ vỡ mật.

Nhất là mấy kẻ họ hàng nhà Trương Thúy Anh.

Vợ trưởng thôn thậm chí trợn mắt ngất lăn ra.

Còn tôi và bạn thân bên màn hình giám sát thì cười nghiêng ngả, suýt sặc vì vui sướng.

28.

Con trai trưởng thôn xông lên, chỉ vào mặt Trương Thúy Anh quát:

“Bà rốt cuộc làm trò gì! Con trai bà đi kết âm hôn gọi chúng tôi tới là sao! Bà cố tình muốn hại chết cả làng à!”

Đám đông cũng đồng loạt nhìn bà ta trách móc, khiến bà ta chột dạ không dám đối diện.

“Không thể nào!”

Bà ta cố hét:

“Nó sao có thể chết! Tôi vừa gọi điện cho nó còn nghe máy kia mà! Không tin thì tôi gọi lại cho xem!”

Nghe tiếng nhạc chuông quen thuộc, bà ta như được tiếp thêm can đảm, bật loa ngoài cho mọi người nghe.

Quả nhiên, mấy người xung quanh cũng thở phào.

“Người chết sao còn dùng điện thoại! Quá rõ là đạo sĩ lừa bịp rồi!”

Ngay giây tiếp theo, tôi bắt máy, bắt chước giọng nữ quỷ trong phim:

“Mẹ ơi, con đến rồi… đang đứng ngay trước mặt mẹ đây…”

Trương Thúy Anh sợ đến mức run lẩy bẩy, ném phăng điện thoại.

Đám đông lại rơi vào hoảng loạn.

Mà trong mắt tôi, bà ta vẫn đảo lia lịa, hiển nhiên là chưa chịu tin hẳn.

29.

“Không đúng! Tên kia lừa đảo! Hắn giở trò với điện thoại con dâu tôi thôi!”

“Ta từng thấy chứng minh nhân dân của nó! Quỷ sao có giấy tờ được! Mau gọi bảo vệ tới! Con dâu tôi ra vào suốt, bọn họ chắc chắn nhận ra!”

Có người lập tức chạy đi tìm bảo vệ.

Trương Thúy Anh chỉ vào tấm ảnh đen trắng, hỏi:

“Anh có thường xuyên thấy cô ấy không?”

Tưởng câu trả lời sẽ chắc chắn, nào ngờ bảo vệ lại biến sắc, run giọng:

“Cô này… chẳng phải đã mất từ lâu rồi sao… nghe đâu chết rất thảm…”

Nghe thế, Trương Thúy Anh cứng họng.

Trong khu vốn ít người ở, ban đêm càng thêm vắng lặng, những căn hộ tối om hiện ra rùng rợn.

Có ai đó nghẹn ngào run rẩy:

“Tôi… tôi cảm giác như có người đang thổi hơi lạnh sau gáy…”

Lời vừa dứt, tất cả cùng đảo mắt, muốn quay lại nhìn nhưng không dám.

Có người quỳ sụp xuống, hét to:

“Đạo sĩ! Cầu xin ngài cứu chúng tôi với!”

30.

Đạo sĩ vuốt râu, nói muốn xoa dịu oán khí của nữ quỷ thì thực ra cũng đơn giản.

Chẳng qua là bù đắp những lỗi lầm đã phạm với cô ta, trộm đồ của cô ta thì trả lại, mạo phạm thì quỳ đầu xin lỗi, tóm lại là phải hết sức mà bù đắp.

Dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là để hôn sự hoàn thành, để Vương Cường theo cô ta xuống dưới.

Lời vừa dứt, mọi người lần lượt quỳ xuống, ngoan ngoãn moi ra những lợi lộc từng lấy của tôi, miệng lầm rầm cầu xin tôi đừng lấy mạng họ.

Sau đó bọn họ lại đồng loạt nhìn sang mẹ con Trương Thúy Anh, ánh mắt hăm doạ ép họ lùi sát vào tường.

Trương Thúy Anh nhỏ thó mà lại dang tay che chắn cho Vương Cường to con vạm vỡ phía sau, nhìn vừa lố bịch vừa buồn cười.

Nhân lúc họ không chú ý, đạo sĩ quay đầu rời khu, bước lên xe của bọn tôi.

“Xong rồi!”

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau cười ha hả.

Bạn tôi làm kịch nói, đạo cụ trang phục đủ cả, đọc thoại thì giọng dày cảm xúc tới nơi tới chốn.

Qua mặt đám người đó thừa sức.

Anh ấy lên xe, còn tôi thì xuống xe.

Vì tiếp theo tới lượt tôi xuất hiện.

31.

Tôi lặng lẽ tiến lại gần, cất giọng âm u: “Sao mọi người đều đứng cả ở đây vậy?”

“A!!!”

Vừa thấy tôi, đám đông theo phản xạ lùi phắt lại, ai nấy há hốc miệng như có thể nuốt trừng quả trứng.

Định thần xong lại đồng loạt bịt mắt, không dám nhìn tôi.

Đừng nói họ, ngay cả tôi nhìn tôi còn thấy sợ.

Để đêm hôm vẫn thấy rõ sắc mặt trắng bệch của tôi, bạn thân đã tán hết một hộp kem nền lên mặt cho tôi.

Lại có người “bộp” một tiếng quỳ xuống, khóc lóc với tôi: “Chúng tôi sai rồi! Đừng lấy mạng chúng tôi! Muốn đòi mạng thì tìm Vương Cường! Là nó không chịu cưới cô!”

Vừa dứt lời, bọn họ lại bắt đầu dập đầu thùm thụp với tôi, đến mức tôi còn thấy xót cái nền xi măng của khu.

Tôi làm bộ ngơ ngác, vươn tay như muốn đỡ bọn họ dậy: “Mọi người nói gì vậy! Anh Cường thích tôi như thế, sao có thể hối hôn được chứ!”

Họ nhìn đôi tay xanh tái của tôi đầy kinh hãi, tôi bước lên một bước, họ lùi hai bước.

Thấy đã dồn họ tới đường cùng, tôi không tiến thêm nữa.

Tôi nhìn trúng mẹ con Trương Thúy Anh đang kẹt ở chân tường, bày ra vẻ oán linh mà tôi đã luyện kỹ: “Bác ơi, anh Cường, họ nói có thật không? Hai người thật sự không muốn cho em vào cửa sao? Rõ ràng mình đã nói xong cả rồi mà? Là bác nói không sợ em mà~”

Trương Thúy Anh nheo mắt nhìn tôi, xem ra cáo già này vẫn còn hoài nghi thân phận “nữ quỷ” của tôi.

Mũi bà ta bỗng khịt khịt, quay ngoắt nhìn Vương Cường phía sau.

Hắn sợ đến mức tè ra quần.