Cũng chẳng có lý do gì để đến tìm bà, làm thế sẽ khiến người khác sinh nghi.
Vì vậy, chị dùng chính cái chết của mình, dựng cho tao một con đường danh chính ngôn thuận để gặp Tam Bà.
Trên đời này không có cái gì gọi là tốt vô duyên vô cớ.
Trước khi nói cách phá giải, Tam Bà đưa cho tao một viên kẹo.
Tao đã không hề do dự mà ăn ngay.”
Thập Phương sốt ruột ngắt lời: “Vậy ra mày sớm biết ai hại mày?”
Khẽ gật đầu, đứng lên: “Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.
Còn nữa, cảm ơn anh đã nói cho cách phá cục này.”
Thập Phương kinh hãi, ánh mắt căng thẳng: “Vậy… cái Tam Bà đó, đã dạy mày cách gì?”
Khóe môi cong thành một nụ cười: “Chị gái trong cơ thể có sẵn xà chủng.
Nếu người trong làng nuốt phải xà chủng, dù có là Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu nổi.
Sáng nay, lúc anh còn ngủ, tao đã nấu cho cả làng một nồi canh thịt đầy ắp.
À đúng rồi, đêm qua ngủ ngon không?
An thần hương, tao đã xin riêng từ Tam Bà mang về cho anh dùng…”
Tiếng lải nhải chưa dứt, ngoài sân đột nhiên vang lên từng đợt thét chói tai.
Đẩy cửa bước ra, trước mắt là cảnh rắn tràn đầy sân, thân hình quấn loạn.
Vô số xà con chen chúc từ bụng dân làng chui ra.
Giọng chị lạnh băng: “Vạn vật cạnh tranh, kẻ thích nghi thì tồn tại.
An thần hương hiệu quả suốt hai mươi bốn giờ, giờ anh vẫn chẳng còn chút sức lực nào.
Đã định sẵn đứng ở hai phía đối lập, vậy thì… cùng chết đi.”
30
Người trong làng chết sạch, tìm đến nhà Tam Bà.
Rắn thịt giăng khắp nơi, nhưng như có linh tính, chẳng con nào chạm vào cơ thể.
Tam Bà thay một bộ y phục đỏ, đang run rẩy cắm hoa lên tóc.
Đỡ lấy cây hoa trong tay bà, khẽ cài lên búi tóc.
Nhân lúc bà không chú ý, lưỡi dao sắc lạnh đâm thẳng vào bụng.
Tam Bà bàng hoàng nhìn: “Tại sao?”
Khẽ cười: “Đạo sĩ trong nhà nói bà muốn lấy mạng tao.
Không biết thật hay giả.
Chỉ có thể giết bà trước, tuyệt hậu họa.”
31
Đêm xuống, thu dọn hành lý định rời khỏi làng.
Hồn chị gái bỗng trôi đến, dung nhan vẫn đẹp như lúc còn sống.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọc đồ trên tay: “Muốn đi sao?”
Khẽ gật đầu.
Chị bất ngờ lướt tới, chắn ngang trước mặt.
“Có một chuyện, luôn muốn hỏi mày.
Ngày mẹ bắt được con tam hoa, có phải mày chỉ cho bà biết nó ở đâu không?
Hay nói đúng hơn, là mày đã để cho bà đi?”