Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Hắn cau mày: “Cứng đầu! Không giết chị mày, chị mày sẽ giết cả làng. Ta giết để cứu nhiều người, sao gọi vô cớ? Hơn nữa, nó đã chết, người chết không nên can dự chuyện người sống.”
“Vậy nếu chị chỉ giết kẻ đáng chết thì sao?”
Thập Phương biến sắc: “Đời nào có ai đáng chết sẵn? Chỉ là người đời tìm cớ rửa tội mình.”
“Hay lắm. Đời nào có người sinh ra đã đáng chết? Nhưng chị vẫn chết, bị chúng nó hại chết, và không phải người đầu tiên. Nếu ngay từ đầu anh biết mình cứu toàn lũ ác quỷ, anh còn cứu không?”
Thập Phương bật dậy: “Mày có ý gì?”
26
Chống cằm, nhìn thẳng hắn: “Anh không nhận ra sao? Ngoài mấy người con gái đã gả đi, con gái trên mười tám trong làng… hiếm lắm.”
Sắc mặt hắn càng khó coi.
Tiếp tục nói: “Vốn dĩ không thế. Trọng nam khinh nữ ăn vào máu, nhưng nhà nào cũng sinh con gái.
Vì con gái dễ nuôi, cho ăn là sống, lớn chút biết làm việc, phục dịch con trai. Lớn nữa thì gả, đổi sính lễ, hoặc đổi dâu. Món hời chắc thắng.
Cho đến năm năm trước, gặp đại hạn.
Mùa màng thất bát. Người người đói khát.
Có kẻ nhìn chính con gái mình với ánh mắt xanh lè. Đêm ấy, đàn bà không dám ngủ say, sợ lưỡi dao kề cổ, sáng ra thành món ăn.
ông ba công đứng ra, nói rằng ai cũng là người, đừng thất đức.
Ông có cách giúp vượt qua.
Rồi không biết ông dùng cách gì, làng lại có nước uống, cách vài bữa lại có thịt ăn.
Khi ấy thật lòng nghĩ ông là người tốt.
Cho đến khi A Hoa chết ngay trước mặt.”
Thập Phương ngắt lời: “A Hoa là ai?”
Hít sâu, chậm rãi nói: “A Hoa là bạn thân. Cắt cỏ, chăn bò cùng nhau, hiếm hoi một sắc màu trong đời.
Rồi lâu ngày không thấy nó. Tìm đến thì mẹ nó chặn cửa, bảo A Hoa bệnh, cần tĩnh dưỡng.
Đúng lúc đó, nhà họ nuôi rắn thịt, con nào cũng mập trơn, địa vị trong làng cũng cao hơn.
Khi ấy mừng cho nhà nó, nghĩ đời nó rồi sẽ khá.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là tưởng tượng. Đêm trước khi chết, A Hoa gõ cửa sổ phòng.
Mặt nó trắng bệch như giấy.
Vừa đến gần, mùi tanh nồng đập thẳng vào óc. Định tiến thêm thì nó cản, bảo người nó lạnh, kẻo lây.
Đứng cách một mét, nó chỉ nói:
‘ chạy được thì chạy, chạy không nổi thì tự sát. Ngàn vạn lần đừng sống, càng đừng sống tới mười tám.’
Khi ấy không hiểu. Mãi đến lúc con gái trong làng hơi lớn một chút… lần lượt chết hết.”
27
Lời vừa dứt, Thập Phương lặng im rất lâu.
Một lúc sau hắn mới mở miệng: “Thì ra, hóa ra là vậy.”
Khóe môi cong lên nụ cười giễu cợt: “Phải, vốn dĩ chị cũng nên bị cắn nuốt sạch xương máu rồi lặng lẽ chết đi, giống như chưa từng xuất hiện trên thế gian này.
Nhưng chị quyết liệt hơn, ôm ý nghĩ đồng quy vu tận, từng bước bày ra tuyệt cục của mình.
Tiếc rằng… anh lại tới.
Giờ còn cho rằng cứu đám người này là đúng sao?”
Thập Phương hít sâu một hơi: “Không thẹn với lòng. Người chết không nên lưu lại nhân gian gây họa cho kẻ sống.
Lý Tam tuy không thể lo toàn bộ, nhưng lại lấy nhỏ giữ lớn, dùng cách tổn âm đức để cứu được nhiều mạng nhất.
Trong đó cũng có cả mạng của mày.
Tội chưa đến chết.”
Nén cơn buồn nôn, tiếng cười bật ra: “Nói cho hoa mỹ làm gì?
Kinh tởm nhất chính là ông ba công. Con cáo già gian xảo, giỏi mưu tính.
Mượn thân người khác để tỏ lòng nhân, chẳng những được cả làng tôn kính, mà bản thân còn vỗ béo sung túc.
Nói trắng ra cũng chỉ vì tư lợi.
Con gái trong làng đủ cho chúng xơi mấy lần? Nếu không vì lợi lớn hơn, chúng có nghĩ ra cái trò ghê tởm ấy?
Nếu không cần hết đứa này đến đứa khác thay thế, chúng có để sống đến bây giờ?
Vì sao trước khi chết A Hoa lại nói ‘chạy không nổi thì tự sát’? Không phải bởi việc chúng bắt làm còn đáng sợ hơn chết sao?
Còn anh, tự xưng minh đăng chính đạo, cũng chỉ vì đao chưa rơi lên người nên không thấy đau, mới có thể dửng dưng như vậy.”
28
Bị xé toạc lớp vỏ ngụy trang, Thập Phương lập tức bật dậy muốn đuổi đi.
Nhưng vẫn ngồi lì, không hề nhúc nhích.
Hắn vươn tay định kéo, kịp lúc vang lên: “Vừa rồi chỉ kể một nửa câu chuyện. Còn một nửa nữa, có muốn nghe tiếp không?”
Cánh tay hắn khựng lại giữa không trung.
29
Nhìn Thập Phương một cái, chậm rãi tiếp tục nói: “Chị tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý đồng quy vu tận, nhưng kế hoạch này không thể có nửa điểm sơ hở.
Ngay cả chị cũng không rõ phải làm sao để kéo bọn họ cùng chết, càng không chắc làm thế nào để vạn vô nhất thất.
Trong làng này, ngoài Lý Tam thì chỉ có Tam Bà hiểu chút đạo pháp âm dương.
Nhưng mẹ tuyệt đối không cho bà ấy bước ra khỏi cửa.