- Trang chủ
- ÁC NỮ GẢ NHẦM ĐẠI NHÂN
- Chương 8
Chương 8
Truyện: ÁC NỮ GẢ NHẦM ĐẠI NHÂN
Tác giả: Bơ không cần đường
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Toàn triều nhốn nháo.
Trên đường hạ triều, đồng liêu túm tụm lại vây quanh lấy kinh nghiệm:
“Tạ đại nhân, nghe nói phu nhân của ngài trói ngài trên giường suốt ba ngày ba đêm?”
Tạ Lâm điềm nhiên sửa tay áo:
“Tin đồn.”
“Vậy còn dấu răng kia thì sao…”
“Phong tình.”
Chúng nhân đồng loạt ngã ngửa.
Lúc Thẩm Chiêu nghe được chuyện ấy, nàng đang ngồi trong sân gặm hạt dưa.
“Ta cắn hắn hồi nào chứ?!” Nàng tức giận hất cả vỏ hạt dưa ra đất, “rõ ràng là hắn tự dúi đầu vào mà!”
Tiểu Đào bụm miệng cười trộm:
“Tiểu thư à, đêm qua người ngủ rồi, nhưng Tạ đại nhân quả thật có kéo tay người đặt lên cổ chàng ấy…”
Thẩm Chiêu: “……”
Tên phu quân âm hiểm này!
Vừa nói dứt lời, Tạ Lâm hạ triều trở về.
Thẩm Chiêu xông lên như mũi tên, túm lấy cổ áo hắn:
“Ngươi cố ý có phải không?!”
Tạ Lâm thuận thế vòng tay ôm lấy eo nàng:
“Phu nhân nói gì? Vi phu nghe không hiểu.”
“Diễn đi! Cứ diễn đi!” Thẩm Chiêu chọc ngón tay vào ngực hắn, “Hiện giờ cả kinh thành đều nói ta… ưm—”
Lời còn chưa dứt, miệng nàng đã bị phong kín.
Tiểu Đào lặng lẽ lui ra, còn chu đáo khép cửa lại.
Đêm đó, Đại Lý Tự đột nhiên phát sinh trọng án, Tạ Lâm phải lập tức thẩm tra phạm nhân.
Thẩm Chiêu nhàn rỗi vô sự, xách hộp thức ăn đến thăm.
Vừa đẩy cửa bước vào, liền thấy một nữ tử yểu điệu diễm lệ đang rúc sát vào người Tạ Lâm:
“Đại nhân~ án này thật đáng sợ, thiếp không dám về nhà một mình đâu~”
Mắt Thẩm Chiêu nheo lại, đặt mạnh hộp thức ăn xuống bàn:
“Ôi chà, quấy rầy rồi sao?”
Nữ tử kia quay đầu nhìn thấy nàng, hoảng sợ thét lên “áu” một tiếng:
“Thẩm, Thẩm phu nhân!” Rồi quay người bỏ chạy, giày cũng rơi lại một chiếc.
Tạ Lâm nhướng mày: “Phu nhân thật oai phong.”
Thẩm Chiêu hừ lạnh một tiếng, mở hộp thức ăn ra: “Ăn cơm!”
Tạ Lâm ghé lại xem: thịt kho tàu, cá chua ngọt, canh rau ngọc bích… toàn là những món y ưa thích.
“Đặc biệt làm cho ta?”
“Ngươi mơ à!” Thẩm Chiêu chối cứng, “Là đầu bếp làm dư!”
Tạ Lâm cũng chẳng vạch trần, gắp một miếng cá đưa lên miệng nàng: “Nếm thử chứ?”
Thẩm Chiêu theo bản năng há miệng, nhai được vài lượt mới bừng tỉnh:
“Đây chẳng phải cơm ta mang cho ngươi sao?!”
“Ừ.” Tạ Lâm ánh mắt lấp lánh ý cười, “Phu thê đồng thể.”
10
Triệu thượng thư nằm mơ cũng không ngờ, mình sẽ bị đút một ngụm “cẩu lương” ngay giữa công đường.
Hôm ấy, y bị xét xử vì tội tham ô, đang cứng cổ cãi chày cãi cối, thì đột nhiên nghe “rầm” một tiếng —
Thẩm Chiêu đạp tung cửa lớn của Đại Lý Tự, vác theo một cây chùy sói, xông thẳng vào công đường:
“Họ Triệu kia! Dám đặt điều về trượng phu của ta! Hôm nay không đánh ngươi đến mức hoa đào nở rộ khắp đầu, thì ngươi đừng mơ biết lòng ta rung động vì ai!”
Toàn thể nha dịch: “……”
Tạ Lâm xoa xoa huyệt thái dương: “Phu nhân, ta đang thẩm án.”
“Thẩm cái rắm!” Thẩm Chiêu chống chùy xuống đất, “Đánh luôn đi! Đánh xong ta viết kết án thay ngươi!”
Triệu thượng thư lập tức hô lớn:
“Mọi người xem đi! Đây chính là thê tử tốt đẹp của Tạ đại nhân! Quả là một mụ hãn phụ——”
“Soạt!”
Tạ Lâm bất ngờ rút từ dưới án thư ra một dải lụa đỏ, giũ một cái — là một bức hôn thư!
“Triệu đại nhân,” y ung dung nói, “đã quan tâm chuyện nhà bản quan đến thế, chi bằng làm chứng nhân cho trọn.”
Thẩm Chiêu sững người: “Ngươi làm gì vậy?”
Tạ Lâm bước đến trước mặt nàng, một chân quỳ xuống:
“Hôn lễ hôm trước quá gấp gáp, hôm nay bổ sung lại.”
Hắn chỉ vào chỗ trống trên hôn thư:
“Ấn một dấu tay chăng?”
Thẩm Chiêu: “……”
Triệu thượng thư tức đến run rẩy:
“Loạn… loạn quá thể rồi! Loạn… loạn…”
Lời còn chưa hết, hai mắt trợn trắng ngất xỉu.
Tạ Lâm không thèm ngoảnh lại: “Người đâu, khiêng Triệu đại nhân lui ra, chờ tỉnh rồi tiếp tục thẩm.”
Thẩm Chiêu nhìn dấu chu sa được đưa tới trước mặt, chợt thấy sống mũi cay cay:
“Ngươi đã chuẩn bị từ trước?”
“Ừ.” Tạ Lâm nhẹ giọng, “Từ ngày ở rừng mai.”
Thẩm Chiêu “áu” một tiếng nhào tới ôm chầm lấy hắn, cây chùy sói rơi “cốp” một tiếng, đập đúng vào ghế Triệu thượng thư vừa ngồi.
Chúng nha dịch: Hự… ăn no cẩu lương rồi…
【Toàn văn hoàn】
【Phiên ngoại】
Mười năm sau, Tạ Lâm cáo quan về nhà, mỗi ngày làm ba việc:
-Chải tóc cho Thẩm Chiêu (mười năm rồi vẫn chỉ biết buộc đuôi ngựa)
-Dạy con trai học luật (ép đến mức tiểu tử ba tuổi thấy phụ thân là chạy)
-Đấu trí đấu dũng với Thẩm Diêu (chủ yếu để ngăn hắn đầu độc cháu gái nhà mình)
Một hôm, Thẩm Chiêu nhìn sân viện gà bay chó chạy, cảm khái thở dài:
“Sớm biết vậy, năm đó ném tú cầu nên ném trúng người khác.”
Tạ Lâm từ sau lưng ôm lấy nàng:
“Muộn rồi, không nhận trả hàng.”
Mãi đến khi sinh đứa thứ hai, Thẩm Chiêu mới phát hiện —
Tú cầu năm đó… là do Tạ Lâm sai người nhặt lấy!
“Cho nên ngươi đã nhắm trúng ta từ trước?!”
Tạ Lâm mặt không đổi sắc:
“Bản quan chỉ nghi ngờ Thẩm phủ có liên quan đến vụ án, cần tiếp cận để điều tra.”
“Vậy vì sao tự treo mình lên cửa nhà ta?!”
“……”
Tai Tạ Lâm đỏ ửng: “Chiến lược cần thiết.”
Thẩm Chiêu cầm gối ném thẳng vào mặt hắn:
“Tạ Lâm! Đồ gian xảo mặt lạnh!”
Ngoài cửa sổ, Thẩm Diêu vừa nhai hạt dưa vừa dạy cháu trai:
“Thấy chưa? Đây gọi là — ném tú cầu, rước tổ tông về nhà đó con à!”