“Bánh mai hoa.” Tạ Lâm mặt nghiêm như đang báo cáo vụ án: “Có lẽ chưa nắm được độ lửa.”
Thẩm Chiêu cố nhịn cười, thử một miếng, lập tức méo mặt — Ngọt đến đắng, lại kèm theo vị cháy khét.
“Thế nào?” Ánh mắt mong đợi hiếm hoi của Tạ Lâm nhìn sang.
“Ờm…” Thẩm Chiêu đảo mắt một vòng, “Còn hơn nước gừng một chút.”
Tạ Lâm: “……”
Hai người ngồi dưới gốc mai, ngươi một miếng, ta một miếng, cùng ăn hết hộp điểm tâm “hắc ám”.
Thẩm Chiêu bỗng thấy, đây có lẽ là món ngọt ngào nhất nàng từng ăn.
8
Đến ngày hoàng đạo, Thẩm Chiêu bị tiếng hét thảm thiết của đệ đệ Thẩm Diêu đánh thức.
“Tỷ tỷ cứu mạng a! Tạ Lâm muốn giết ta!”
Thẩm Chiêu tóc tai rối bù lao ra ngoài, Chỉ thấy Thẩm Diêu bị Tạ Lâm đè xuống sân luyện chữ, mặt mày thống khổ như sắp khóc thành tiếng.
“Sáng sớm mà bày trò gì vậy?”
Tạ Lâm không ngẩng đầu: “Giáo huấn trước khi kết thân.”
Thẩm Diêu vẻ mặt như đưa đám: “Đệ chỉ muốn nhìn trộm bảng sính lễ, hắn lại bắt đệ chép 《Nam giới》!”
Thẩm Chiêu nhìn kỹ, trên án Thẩm Diêu không phải 《Nam giới》 gì cả, Mà là bản “Mười tám điều quy tắc ứng xử của Thẩm Diêu” do chính tay Tạ Lâm biên soạn,
Điều thứ nhất viết: “Không được trộm son phấn của tỷ tỷ.”
“……”
Đến giờ lành, Thẩm Chiêu vận hỉ phục đỏ rực ngồi trong phòng, cả người như ngồi trên đống lửa.
“Cái phượng quan này ít cũng phải nặng mười cân!” Nàng nhăn nhó xoa cổ, “Cưới chồng hay chịu hình vậy trời?”
Toàn phúc phu nhân đang định nói lời cát tường, Thì bên ngoài đột nhiên hỗn loạn.
Giọng Tạ Lâm vang lên ngoài cửa: “Thẩm Chiêu.”
Toàn phúc phu nhân thất sắc: “Ôi chao! Tân lang không thể vào phòng! Xui xẻo lắm!”
Tạ Lâm điềm tĩnh nhét một hộp đồ ăn qua khe cửa: “Nàng chưa dùng điểm tâm, sẽ tụt huyết.”
Thẩm Chiêu mở ra xem — là bánh bao nhân thịt nóng hổi, da mỏng nhân đầy, vừa nhìn đã biết không phải tay đầu bếp phủ làm.
Toàn phúc phu nhân còn đang lẩm bẩm: “Thế này là sai quy củ…”
“Quy củ là do ta định.” Giọng Tạ Lâm mang theo ý cười, “Dù sao, ta là người nhập tế.”
“Khụ!”
Thẩm Chiêu lập tức phun cả miếng bánh bao ra.
Tới lúc bái đường, lại càng náo nhiệt gà bay chó chạy.
Vừa bước đến chính đường, đã nghe phụ thân nàng hùng hồn quát:
“Từ nay về sau nếu Tạ Lâm dám bắt nạt con, cha sẽ treo hắn lên đầu tường thành!”
Tạ thượng thư đứng bên cười lạnh:
“Ai bị treo lên tường thành còn chưa biết được đâu.”
Hai vị lão gia như kiếm tuốt khỏi vỏ, chỉ chực động thủ, thì Tạ Lâm đột nhiên “phịch” một tiếng quỳ xuống, khí thế vang dội hơn bất cứ ai:
“Nhạc phụ đại nhân tại thượng, tiểu tế nguyện một lòng hầu hạ Chiêu Chiêu chu đáo.”
Toàn sảnh quan khách: “……”
Đây… đây là vị Diêm Vương mặt lạnh Tạ đại nhân mà mọi người vẫn biết đó sao?
Thẩm Chiêu đang cười trộm, thì đột nhiên phát hiện lỗ tai Tạ Lâm đỏ đến rỉ máu.
Ồ hô, thì ra đoá cao lĩnh chi hoa cũng biết thẹn thùng?
Bái thiên địa xong, đến giờ nhập động phòng.
Tạ Lâm vừa mới bế nàng lên, thì nghe “xoẹt” một tiếng —
Hỉ phục bị vướng vào góc bàn, rách toạc một đường lớn.
Thẩm Chiêu: “……”
Tạ Lâm: “……”
Trong tiếng im phăng phắc khắp hội trường, Thẩm Diêu bỗng vỗ tay:
“Tốt lắm! Đây gọi là hỷ sự xé gấm!”
Tạ Lâm hít sâu một hơi, trực tiếp vác Thẩm Chiêu lên vai:
“Chư vị cứ tự nhiên, bản quan xin vào động phòng trước!”
Thẩm Chiêu bị vác ngược trên lưng, hét chói tai:
“Tạ Lâm! Mau thả ta xuống!”
“Phu nhân,” Tạ Lâm hạ thấp giọng, “động thêm chút nữa là lộ hàng đấy.”
Thẩm Chiêu lập tức cứng đờ như khúc gỗ.
【Động phòng hoa chúc dạ】
Nến đỏ rực rỡ, Thẩm Chiêu ngồi mép giường, hồi hộp đến mức cào tay không ngừng.
Tạ Lâm từ tốn tháo phượng quan cho nàng, bỗng lấy từ tay áo ra một quyển trúc giản.
“Cái gì đó?”
“Điều ước sau thành hôn.” Tạ Lâm mặt mũi nghiêm túc, “Điều thứ nhất, không được ăn hạt dưa trên giường.”
Thẩm Chiêu: “……”
“Điều thứ hai,” Tạ Lâm bỗng ghé sát vào, “mỗi ngày ít nhất phải ôm một lần.”
Thẩm Chiêu mặt đỏ như quả cà chua: “Vậy… điều thứ ba?”
Tạ Lâm vứt trúc giản qua một bên: “Ngày mai nghĩ tiếp.”
Màn đỏ buông xuống, ánh nến lay động.
Bên ngoài cửa sổ, Thẩm Diêu đang nghe lén thì bị ám vệ xách cổ áo ném bay ra khỏi sân.
9
Đến ngày thứ ba sau đại hôn, toàn triều văn võ đều cảm thấy Tạ Lâm hôm nay có gì đó… bất thường.
Vị Diêm Vương mặt lạnh thường ngày ấy lại thất thần trên triều, khóe miệng còn mang theo nụ cười mờ ám.
Đáng sợ hơn là, trên cổ y — rõ ràng in một dấu răng đỏ rực.
“Tạ ái khanh,” Hoàng thượng nín cười hỏi, “cổ khanh… là sao đây?”
Tạ Lâm mặt không đổi sắc:
“Gia có dũng thê.”