Chương 7

Truyện: 60 NĂM LỪA DỐI

Tác giả:

“Thiên Vũ, không phải em không muốn đưa… thật sự là em không còn tiền nữa…”

“Chắc là hôm cháy nhà hôm đó bị ai lấy mất rồi…”

Tôi nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô ta, khẽ cong môi, cười nhạt.

“Hết tiền à? Hết tiền thì không biết nghĩ cách à?”

Quách Thiên Vũ mất kiên nhẫn, lạnh giọng cắt ngang.

“Nếu cô không đưa ra tiền, thì cái thai trong bụng cô, tự cô lo liệu đi!”

“Anh nói gì cơ?”

Tôn Mộng Kiều càng khóc lớn hơn.

“Anh không định đăng ký kết hôn với em nữa? Quách Thiên Vũ, anh còn là đàn ông không? Con của anh mà anh không chịu trách nhiệm à?!”

Quách Thiên Vũ tức tối hét lên:

“Tôi vì cô mà mất cả tương lai, giờ còn rảnh lo con cái cái gì nữa?”

“Nói cho cô biết, hoặc đưa tiền để tôi tiếp tục thi lại, hoặc là cút về nơi cô đến, đừng bám lấy nhà tôi!”

Tôn Mộng Kiều chỉ biết rơi nước mắt lã chã.

Còn Quách Thiên Vũ thì mặt lạnh như tiền, quay lưng bỏ đi.

Mấy ngày nay, hắn sống không được yên ổn chút nào.

Trước là có án tích, sau lại bị thông báo mất suất đại học.

Hắn vốn là kẻ được tôi nuôi lớn đến mức chẳng biết lao động là gì, bây giờ lại không cam tâm làm nông.

Muốn thi lại, nhưng Tôn Mộng Kiều lại không chịu đưa tiền. Những lời thề thốt yêu thương khi trước, đến giờ đều tan như bong bóng xà phòng.

Giờ phút này, trong lòng hắn lại thấy… Tôn Mộng Kiều đúng là không bằng Trần Vũ Tâm.

Quả nhiên vợ phải lấy người hiền. Nhìn Tôn Mộng Kiều ích kỷ thế kia, chẳng phải chỉ sợ tốn tiền vì hắn thôi sao?

Mà Tôn Mộng Kiều cũng có nỗi khổ.

Tiền đúng là bị mất thật.

Nếu còn tiền, cô ta đã sớm cao chạy xa bay.

Bây giờ không những phải ở nhà hầu hạ mẹ chồng, còn phải làm việc nhà, bếp núc không thiếu việc gì.

Bụng ngày càng lớn, bầu bí không yên, đến đêm cũng không ngủ được ngon.

Cuộc sống thế này, cô ta cũng đã chịu đủ rồi.

Nhưng không có tiền thì cô ta đi đâu cũng không được.

Bố mẹ ruột thì trọng nam khinh nữ, quay về nhà chỉ sợ đến chỗ đứng cũng không có.

Còn tôi, vẫn cúi đầu tiếp tục bán đồ ăn của mình.

Chuyện của người khác — chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

9

Không ngờ, lúc cùng đường, Quách Thiên Vũ lại dám mò đến tìm tôi.

Anh ta nhìn chằm chằm vào nồi đồ nguội trên quầy, ánh mắt sáng rực:

“Vũ Tâm, tay nghề em giỏi thật đấy. Mấy ngày nay anh nhớ em đến ăn không vô, gói cho anh hai cân thịt đầu heo đi.”

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt nửa cười nửa khinh — đổi mặt còn nhanh hơn lật sách.

Mấy hôm trước còn nói tôi có van xin cũng đừng mong anh ta quay lại.

Giờ lại dày mặt tới đòi ăn đồ của tôi, thật nực cười.

“Quách Thiên Vũ, đầu óc anh có vấn đề à?”

“Chúng ta ly hôn rồi, muốn ăn thì trả tiền.”

Anh ta đỏ mặt tía tai, giận dữ quát:

“Trần Vũ Tâm, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”

“Nếu cô còn muốn quay lại với tôi như xưa thì mau gói đồ đi!”

Tôi vỗ ngực đầy khoa trương:

“Nhìn anh như cái bang thế này, ai thèm quay lại? Thôi đi hộ cái.”

“Muốn ăn chùa mà còn ra vẻ, anh tưởng mình là thần tiên hạ phàm chắc?”

“Đồ rác rưởi chuyên gian díu với chị dâu!”

Khách xung quanh bắt đầu quay lại nhìn, chỉ trỏ về phía Quách Thiên Vũ.

Anh ta cảm thấy mất mặt, hằm hằm lườm tôi một cái rồi bỏ đi.

Tôi nhìn theo bóng dáng anh ta rút lui trong tức tối, trong lòng thoải mái đến không tả nổi.

Tối hôm đó dọn hàng xong, tôi cùng em họ đếm tiền, mặt ai cũng rạng ngời.

“Chị à, hôm nay bán được quá trời! Còn nhiều hơn ba mẹ em làm ở nhà máy cả tháng cộng lại nữa!”

Triệu Cát hớn hở nói.

Tôi gật đầu, trong lòng cũng tràn đầy hi vọng.

Kiếp này, cuối cùng cuộc sống của tôi cũng đã đi vào quỹ đạo đúng đắn.

Hôm sau, Quách Thiên Vũ lại mò tới.

Lần này khôn hơn, mang theo tiền đến.

Anh ta móc từ túi ra hai đồng, ngẩng đầu, hất lên quầy:

“Cho tôi ba cân tai heo.”

Quách Thiên Vũ đứng trước quầy, yết hầu giật giật.

Anh ta đói mấy ngày nay rồi. Cơm Tôn Mộng Kiều nấu thì chẳng khác gì đồ ăn cho heo, lại chẳng có miếng thịt nào.

Anh ta nhịn tới giờ, càng lúc càng thèm món tôi làm.

Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, vừa nhanh tay cân ba cân cổ vịt cho khách, vừa đưa đi, rồi mới thong thả nói:

“Không đủ, ba cân năm đồng.”

Mặt anh ta lập tức biến sắc, cau mày, như cố nén cơn giận:

“Cô vừa phải thôi, Trần Vũ Tâm! Tôi nói cho cô biết, đừng có giở trò con gái quá đà!”

“Vài hôm nữa mình đi đăng ký kết hôn lại đi, tôi chưa cưới Mộng Kiều đâu.”

Vừa nói, anh ta còn định đưa tay kéo tôi, nhưng tôi tránh sang một bên.

“Nếu cô không thích cái thai trong bụng cô ta,”

“Thì để tôi bảo cô ta phá, mình vẫn như trước kia là được rồi.”

Tôi liếc anh ta bằng ánh mắt ghê tởm, vung tay lắc nhẹ cái cán cân:

“Mua không? Không mua thì cút, đừng có nói mấy lời nhảm nhí ở đây.”

“Tôi có mù cũng chẳng thèm nhìn anh, nói gì đến chuyện tái hôn.”

Tôi cố tình nói to, khiến mấy người đang đứng quanh đều tò mò quay lại nhìn.

Mặt anh ta lập tức xám như tro.

“Trần Vũ Tâm, qua thôn này là hết chợ đấy.”

“Cùng lắm tôi đuổi Mộng Kiều khỏi nhà họ Quách, vậy là cô hài lòng rồi chứ?”

“Tỉnh mộng đi! Cút về giùm, đừng cản tôi bán hàng!”

Tôi chậm rãi lấy từ túi tạp dề ra một cái bảng nhỏ, treo ngay phía trước quầy.

Trên đó viết: “Cấm Quách Thiên Vũ và chó đến gần.”

Anh ta tức đến run người, giơ tay lên định đánh tôi.