Chương 6

Truyện: 60 NĂM LỪA DỐI

Tác giả:

Chương 1-5:

Cậu nhét lại vào tay tôi:

“Đã là cho con thì cứ yên tâm mà nhận. Sau này còn nhiều chuyện cần dùng đến tiền.”

“Cậu ơi… tai con…”

Tôi rụt rè hỏi về vết thương của mình.

Cậu khẽ lắc đầu, thở dài:

“Tai bên phải con bị nặng lắm. Bác sĩ nói dù sau này có hồi phục thì cũng bị giảm thính lực.”

Tim tôi trầm xuống, nhưng nghĩ đến chuyện mình đã thoát khỏi tay Quách Thiên Vũ và số phận bị giày vò như kiếp trước, chút di chứng này cũng chẳng đáng gì.

“Đừng sợ.”

Cậu nắm tay tôi, bàn tay thô ráp mà đầy ấm áp.

“Nếu cần, cậu làm lụng thêm cũng nuôi được con, tuyệt đối không để con một mình.”

Lời đó khiến nước mắt tôi lại trào ra.

Cậu sống ở làng bên, năm đó tôi không nói lời nào đã vội vã gả cho Quách Thiên Vũ, đến một bữa rượu cưới cũng không mời.

Cậu giận đến mức chửi cả nhà họ Quách là đồ lừa đảo.

Còn tôi vì bênh Quách Thiên Vũ mà lớn tiếng mắng lại cậu, nói cậu đừng xen vào chuyện tôi.

Đến tận lúc chết, tôi và cậu vẫn chưa làm hòa được.

Giờ tôi mới hiểu, mình đã từng vô tâm và khiến người khác đau lòng đến thế nào.

Nếu không thật sự lo cho tôi, sao cậu lại đứng ra bênh vực, dốc lòng lo toan như vậy?

“Chị ơi!”

Triệu Cát bất ngờ chạy lại, đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ.

“Em làm theo lời chị, lục trong phòng chị ta thì tìm được cái này.”

Tôi tò mò mở ra, thấy bên trong là một xấp tiền toàn tờ mệnh giá lớn, được xếp gọn gàng.

Tôi không nhịn được đếm thử — tổng cộng một nghìn bốn trăm tệ.

Tôi lập tức nghĩ tới khoản tiền phúng điếu của mỏ than sau khi anh cả qua đời — không ngờ Tôn Mộng Kiều vẫn còn giữ nhiều thế.

Thế là tôi không chỉ lấy lại được một nghìn của mình, còn “lời” thêm bốn trăm nữa.

Trong lòng mừng thầm, tôi định lấy ra hai trăm đưa cho Triệu Cát làm quà cảm ơn, nhưng cậu lắc đầu xua tay:

“Mình là người một nhà, chị làm thế chẳng khác nào người dưng.”

Cậu cũng lên tiếng:

“Không cần đâu. Cứ giữ lại, sau này còn cần dưỡng sức.”

Tôi cảm động cất tiền đi, trong lòng nghĩ nhất định sẽ mua gì đó đáp lễ cho cậu mợ — họ đối tốt với tôi, tôi cũng phải báo đáp thật xứng đáng.

Cậu hỏi tôi tính sao sắp tới.

Tôi nói: “Con muốn ly hôn.”

Cậu rít mạnh một hơi thuốc, làn khói trắng mù mịt khiến ánh mắt ông càng khó đoán.

Hồi lâu sau, ông mới chậm rãi nói:

“Con nghĩ kỹ chưa? Dù sao thì Quách Thiên Vũ cũng được con nuôi ăn học đến đại học, giờ mà ly hôn, chẳng phải người lẫn của đều mất sạch sao?”

Mợ cũng xen vào:

“Đúng đó, Vũ Tâm, con suy nghĩ kỹ đi. Đàn bà mà ly hôn rồi, cuộc sống về sau khó khăn lắm.”

Tôi cười nhạt, sờ lên chiếc tai quấn băng.

Nếu tiếp tục sống với Quách Thiên Vũ, tôi thật sự sẽ bị anh ta và Tôn Mộng Kiều ép đến chết.

“Con không thể sống tiếp với hắn được nữa,” tôi kiên quyết.

“Nếu ở lại, con sẽ chết.”

Thấy tôi quyết tâm như vậy, cậu thở dài một tiếng.

Cuối cùng ông gật đầu:

“Được, con đã muốn ly hôn, cậu đây có liều cái mạng già này cũng phải giúp con làm cho bằng được!”

Mợ thấy tôi đã quyết, cũng không khuyên thêm, chỉ dặn tôi tĩnh dưỡng cho tốt.

Những ngày sau đó, cậu bôn ba khắp nơi, chẳng biết ông nói gì với Quách Thiên Vũ.

Chỉ biết là khi Quách Thiên Vũ từ đồn công an trở về, việc đầu tiên là làm thủ tục ly hôn với tôi.

Trước khi đi, anh ta trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng:

“Trần Vũ Tâm, sau này cho dù cô có van xin, tôi cũng không bao giờ quay lại đâu!”

Tôi lật mắt:

“Tôi van xin ngay bây giờ này — xin anh biến thật xa khỏi cuộc đời tôi!”

Mặt anh ta tái mét, phất tay áo bỏ đi.

8

Nghe nói vì vụ “tai tiếng” lần này, suất học đại học của Quách Thiên Vũ cũng bị hủy, giờ chỉ có thể tiếp tục ở lại làng làm nông dân.

Còn tôi, tranh thủ chính sách bây giờ dần nới lỏng, dự định cùng em họ ra huyện mở sạp bán đồ ăn vặt — cụ thể là các món đồ nguội tẩm ướp (đồ luộc, đồ rim).

Công thức ướp này là do tôi ở kiếp trước, khi về già đã tự mình nghiên cứu ra, mùi vị độc đáo, từng là món được tranh nhau mua trong khu tập thể suốt mấy năm dịch bệnh. Mà vào cái thời đại này, khi ăn uống còn chưa phong phú, thì càng có sức hút đặc biệt.

Ngày đầu tiên bày hàng, mọi người chủ yếu vẫn mang tâm lý “xem thử”.

Tôi mở nắp thùng đồ nguội ra, mùi thơm lập tức tỏa ra khắp nơi, hấp dẫn không ít người đi đường dừng lại.

“Cái gì thế này? Thơm quá trời!”

“Bao nhiêu tiền một cân?”

“Cho tôi nửa cân thử xem!”

Chẳng mấy chốc, quanh quầy của tôi đã chen chúc người mua.

Triệu Cát bận rộn đến tay chân cứng ngắc, nhưng gương mặt lại rạng rỡ vì vui mừng.

Tôi vừa cân hàng vừa thu tiền, vừa âm thầm cảm thán — buôn bán còn thuận lợi hơn mình nghĩ nhiều.

Đúng lúc đó, từ đằng xa vang lên tiếng cãi vã.

“Trước đây Trần Vũ Tâm còn chịu chu cấp cho tôi suốt ba năm, còn cô thì một năm cũng không nổi à?”

“Không phải tại cô, tôi có rơi vào hoàn cảnh này không?”

“Giờ thì hay rồi, mất luôn suất đại học, chỉ còn nước làm nông tiếp, tất cả đều do cô!”

Giọng nói này… sao mà quen thế?

Tôi quay đầu lại nhìn — quả nhiên là chồng cũ Quách Thiên Vũ đang lôi kéo Tôn Mộng Kiều.

“Nhưng… tiền của em mất rồi mà!”

“Cô bớt giả vờ đi! Tiền phúng điếu của anh cả chẳng phải cô giữ hết sao?”

“Giờ tôi cần cô đưa ra một ít, mà ngay lúc này cô lại bảo mất?”

Tôn Mộng Kiều ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, khóc đến đáng thương.