- Trang chủ
- Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
- Chương 69: Đại Kết Cục
Chương 69: Đại Kết Cục
Truyện: Xuyên Thành Hoàng Hậu Độc Ác
Tác giả: Ngọc Kỳ Lâm Nhi
- Chương 1: Hiện Trường Hát Rap Bắt Gian
- Chương 2: Ngươi Lại Đi Hãm Hại Người Khác
- Chương 3: Hoàng Hậu Giúp Trẫm Cởi Y Phục
- Chương 4: Vứt Hoàng Thượng Ra Xa Một Chút
- Chương 5: Để Xem Ngươi Biện Minh Thế Nào
- Chương 6: Dám Coi Trẫm Như Trâu Như Ngựa
- Chương 7: Nghe Ta Nói Hươu Nói Vượn
- Chương 8: Vẽ Bánh
- Chương 9: Xem Ngươi Diễn Kịch
- Chương 10: Bị Hoàng Thượng Chó ch.ế.t Lừa Rồi
- Chương 11: Đóng Gói Gửi Đi
- Chương 12: Chỉ Muốn Hóng Chuyện
- Chương 13: Trẫm Biết Nàng Không Thay Đổi
- Chương 14: Ngài Nói Dưa Chuột Là Dụng Cụ Tra Tấn Với Ta?
- Chương 15: Đồng Đội "Heo" Muốn Vào Cung
- Chương 16: Ngươi Dám Nhìn Nốt Ruồi Son Của Ta Mà Không Bị Đánh Mới Là Lạ
- Chương 17: Vạch Rõ Ranh Giới
- Chương 18: Vải Thiều Dường Như Không Ngọt Nữa
- Chương 19: Từ Trên Trời Rơi Xuống Lén Nhìn Trẫm Tắm
- Chương 20: Đừng Giải Thích Nữa, Đều Hiểu Cả Rồi
- Chương 21: Là "Ngồi" Chứ Không Phải "Làm"
- Chương 22: Tang Lăng Gây Rối
- Chương 23: Đá cuội
- Chương 24: Tình yêu không bằng Một Bát Bún Ốc
- Chương 25: Hoàng Thượng Bá Đạo Yêu Ta
- Chương 26: Khắp Nơi Đều Là Bóng Dáng Yên La
- Chương 27: Chẳng Lẽ Ta Bị Cắm Sừng?
- Chương 28: Không Được Vọng Tưởng Trái Tim Trẫm
- Chương 29: Công chúa An Lạc
- Chương 30: Cứ Tạm Bợ Xíu Đi
- Chương 31: Ngươi Đừng Vọng Tưởng Hắn
- Chương 32: Nếu Không ch.ế.t Vì Sét Đánh Thì Ngươi Cứ Lộn Ngược Đầu Mà Gội
- Chương 33: Ta Muốn Cưới Hoàng Hậu
- Chương 34: Cấm Túc
- Chương 35: Hoàng Hậu Thích Chui Lỗ Chó
- Chương 36: Làm Cung Nữ Ở Ngự Thư Phòng
- Chương 37: Thử Độc
- Chương 38: Kinh Nguyệt
- Chương 39: Ngươi Nói Gì Thì Là Cái Đó
- Chương 40: Tự Hào
- Chương 41: Tiểu Ca Ca
- Chương 42: Chép Nữ Đức
- Chương 43: Hắn Muốn Hại Ta
- Chương 44: Thái Hậu Bị Bệnh
- Chương 45: Tự mình rời Cung
- Chương 46: Chịu khó cố gắng
- Chương 47: Thi Hội
- Chương 48: Đây Không Phải Thi Hội, Giống Đại Hội Múa Lân
- Chương 49: Lần Tới Không Dám Nữa
- Chương 50: Bổn Cung Giúp Ngươi
- Chương 51: Mưu Kế Xuất Cung
- Chương 52: Đến Đây Với Trẫm
- Chương 53: Vì Nàng Thay Đổi Kế Hoạch
- Chương 54: Giúp Trẫm Một Tay
- Chương 55: Nàng Vui Là Được
- Chương 56: Nương Nương Bị Bắt Cóc
- Chương 57: Chơi Hơi Quá Rồi
- Chương 58: Yêu Quái Phương Nào?
- Chương 59: Buổi Trình Diễn Thời Trang
- Chương 60: Sao Nàng Không Tìm Trẫm
- Chương 61: Diễn Kịch
- Chương 62: Huấn Luyện Quân Sự
- Chương 63: Khói Lửa Bốn Phía
- Chương 64: Bắt Sát Thủ
- Chương 65: Bị Thương
- Chương 66: Ngài Lừa Ta
- Chương 67: Dịch Bệnh
- Chương 68: Yên La Đến
- Chương 69: Đại Kết Cục
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tang Nguyệt nghe các phi tần mồm năm miệng mười vạch kế hoạch làm sao để đàn áp Yên La liền bật cười.
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mọi người cũng về nghỉ ngơi đi, không cần vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến tâm trạng."
"Được, được, vậy người cũng phải chú ý nhé." Tương Quý nhân nói.
"Biết rồi, cảm ơn mọi người."
Các phi tần lại dặn dò một lần nữa rồi mới rời khỏi Phượng Tê Cung. Mọi người đi rồi, Tang Nguyệt hiếm khi được yên tĩnh, có thể yên tâm rửa mặt đi ngủ. Dù sao nàng đã giúp Dạ Thừa Ân đón Yên La vào hậu cung, vậy nàng ở chỗ Dạ Thừa Ân cũng coi như là công thần hạng nhất, Dạ Thừa Ân chắc sẽ không trách nàng.
Đêm khuya, Tang Nguyệt đang mơ màng, cảm thấy bên cạnh có thêm một người, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tưởng chỉ là một giấc mơ.
Ngày hôm sau.
Tang Nguyệt tỉnh dậy thì phát hiện bên cạnh nàng quả nhiên có thêm một người, mà người này lại là Dạ Thừa Ân. Nàng nghi hoặc hỏi: "Sao ngài lại ở đây, không phải ngài nên ở chỗ..." Yên La sao?
Nửa câu sau, Tang Nguyệt không nói ra, nhưng Dạ Thừa Ân đã đoán được lời nàng muốn nói.
"Nguyệt nhi, nàng rốt cuộc muốn ta làm gì thì nàng mới tin, bây giờ ta thích nàng, chứ không phải Yên La!" Dạ Thừa Ân chậm rãi ngồi thẳng người dậy.
"Nhưng trước đây ngài..."
"Yên La đã bị ta đưa ra khỏi hoàng cung ngay trong đêm, bây giờ chắc đang trên đường rời khỏi biên giới nước Đại Dạ," Dạ Thừa Ân vừa xuống giường vừa mặc long bào nói, "Trẫm đi thượng triều trước, tối về sẽ nói cho nàng biết."
"Ồ!"
Dạ Thừa Ân mặc xong long bào, vuốt nhẹ đầu Tang Nguyệt, nói một câu "Ngoan thật" rồi đi thượng triều.
Sau khi Dạ Thừa Ân rời đi, Tang Nguyệt cũng dậy rửa mặt trang điểm. Ăn sáng xong, Tang Nguyệt chuẩn bị đi dạo ở Ngự Hoa Viên, nàng vừa ra khỏi cửa đã gặp Thái hậu.
"Mẫu hậu, kính chúc vạn phúc kim an."
"Miễn lễ."
"Tạ ơn Mẫu hậu."
Thái hậu với vẻ mặt hiền từ nắm tay Tang Nguyệt mỉm cười hỏi: "Hoàng hậu đây là muốn đi đâu vậy?"
"Nhi thần vừa định đi dạo Ngự Hoa Viên," Tang Nguyệt mỉm cười, "Không biết mẫu hậu có việc gì muốn tìm nhi thần không."
"Cũng không có gì, ta cũng chỉ muốn nói với con vài chuyện vặt vãnh," Thái hậu cười nói, "Hay là chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
"Được, mẫu hậu."
Tang Nguyệt khoác tay Thái hậu, cười tươi đi về phía Ngự Hoa Viên. Trên đường, Thái hậu ra hiệu cho các cung nữ phía sau, bảo họ lui ra.
Sau một thời gian chung sống, Tang Nguyệt tin rằng Thái hậu sẽ không làm hại nàng, nên cũng không để ý việc bà bảo các cung nữ lui xuống. Hai mẹ chồng nàng dâu đi đến một đình vắng người ngồi xuống.
"Hoàng hậu, con có biết ai gia không phải mẫu thân ruột của Hoàng thượng không?"
Đây lại là vở tuồng nào nữa vậy, cả cung đều nói Dạ Thừa Ân là con của Thái hậu, sao đến chỗ Thái hậu lại là một câu trả lời khác.
Thái hậu nhìn vẻ mặt Tang Nguyệt đầy nghi hoặc, kể về bí mật nhiều năm trước.
Thì ra Tiên Đế trong một buổi gia yến đã nhìn thấy muội muội ruột của Thái hậu, vừa gặp đã yêu, nhất quyết phải cưới. Nhưng nàng ấy đã có chồng, không muốn gả cho Tiên Đế.
Tiên Đế tàn bạo đã lợi dụng lúc Thái hậu đang là Hoàng hậu bệnh nặng để triệu muội muội bà vào cung hầu bệnh, cưỡng ép chiếm đoạt nàng ấy, khiến nàng ấy mang thai. Để che đậy tai tiếng, Thái hậu chỉ có thể giả vờ bệnh nặng, không cho người chăm sóc, cốt là để muội muội mình có thể sinh con thuận lợi, không bị ai dị nghị. Sau đó, khi đứa bé chào đời, muội muội bà vì suy nghĩ quá nhiều mà bệnh nặng nằm liệt giường.
Tiên Đế cũng không vì thế mà buông tha muội muội bà, còn định để nàng ấy sinh thêm con cho hắn. Nàng ấy không chịu nổi sỉ nhục, khi Dạ Thừa Ân ba tuổi đã dùng trâm cài tóc tự vẫn trước mặt Tiên Đế. Dạ Thừa Ân trốn sau cây cột đã chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng để lại ám ảnh.
Sau khi muội muội bà qua đời, Tiên Đế để cho Dạ Thừa Ân một thân phận, liền gán tên Dạ Thừa Ân vào tên Thái hậu. Thái hậu giả vờ bệnh vài năm, cho nên mọi người không biết chuyện trong cung của bà. Khi Thái hậu dẫn Dạ Thừa Ân xuất hiện trước mặt bách quan tự xưng là con của mình, mọi người đều mặc định Thái hậu ẩn mình trong cung sinh con, dù sao thời gian khớp, và hai người cũng có vài phần giống nhau.
Thái hậu thương xót hoàn cảnh của Dạ Thừa Ân, lại là con của muội muội ruột mình, bà đối xử với Dạ Thừa Ân tốt hết mực, coi như con ruột mà đối đãi. Dạ Thừa Ân biết sự thật về thân thế, cũng biết Thái hậu tốt với hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể quên được cảnh tượng mẹ ruột tự vẫn, sống trong ám ảnh.
Cho đến một ngày, Dạ Thừa Ân gặp Yên La có vài phần giống mẫu thân ruột hắn. Hắn cảm thấy đó là sự an ủi mà mẫu thân dành cho hắn, nên đặc biệt quan tâm đến Yên La. Ban đầu, Dạ Thừa Ân tưởng đó là tình yêu, nhưng khi hắn gặp Tang Nguyệt, động lòng với nàng, hắn mới hiểu rằng những thiện cảm hắn dành cho Yên La chỉ là sự thay thế cho nỗi tiếc nuối thiếu thốn tình mẫu tử.
Hắn đối với Tang Nguyệt mới là tình yêu nam nữ đích thực…
Khi Tang Nguyệt nghe Thái hậu nói những chuyện này, mắt nàng mở to, vẻ mặt không thể tin được nhìn Thái hậu.
"Mẫu hậu..."
Thái hậu nắm tay Tang Nguyệt, dịu dàng vỗ nhẹ mu bàn tay nàng: "Tin mẫu hậu đi, Hoàng thượng thật lòng thích con, con đừng nghi ngờ tấm lòng chân thành của hắn nữa. Hắn không giỏi biểu đạt, còn thường xuyên khẩu thị tâm phi, nhưng mẫu hậu nhìn hắn lớn lên, hắn nghĩ gì trong lòng, mẫu hậu đều biết rõ mồn một. Hơn nữa mẫu hậu cũng đã nói chuyện nghiêm túc với hắn, hắn cũng đã thú nhận với mẫu hậu rằng hắn thích con, muốn cùng con sống tốt."
"Nhưng mà, nhi thần đối với hắn vẫn hơi không dám tin tưởng," Tang Nguyệt do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng, "Nhi thần từng nghe nói Hoàng thượng và Ngô thái y bí mật mưu tính, hạ thuốc nhi thần..."
"Haha, thì ra là chuyện này," Thái hậu không nhịn được cười, "Trước đây Hoàng thượng quả thực đã cho Ngô thái y bỏ thuốc tránh thai vào thức ăn của con, nhưng đó là lúc chưa thích con. Bây giờ hắn đã động lòng với con, sớm đã đổi những thuốc tránh thai đó thành thuốc bổ thai rồi."
"Cái gì? Thì ra là vậy!"
Tang Nguyệt không dám tin vào tai mình, hóa ra thứ mà nàng luôn sợ hãi lại là thuốc tránh thai chứ không phải thuốc độc, hại nàng tự dưng trốn thoát nhiều lần như vậy, haiz!
"Vậy bây giờ nàng có bằng lòng tin trẫm, cho trẫm một cơ hội không?"
Không biết Dạ Thừa Ân đã đứng sau lưng Tang Nguyệt từ khi nào, nhìn nàng nói chuyện với Thái hậu. Tang Nguyệt nghe thấy tiếng Dạ Thừa Ân, quay đầu nhìn hắn.
Đôi mắt phượng đầy tình cảm của Dạ Thừa Ân khiến tai Tang Nguyệt nóng bừng, tim đập trật nhịp.
Thái hậu tinh ý đứng dậy nhẹ nhàng, nở nụ cười khoái chá, rời đi, để lại không gian cho hai người.
"Nguyệt nhi," Dạ Thừa Ân đỡ Tang Nguyệt đứng dậy, "Trẫm thật lòng, trước đây trẫm luôn khẩu thị tâm phi, nhưng khi trẫm thấy nàng mời Yên La vào cung, trẫm đã hoảng sợ. Trẫm sợ nàng sẽ luôn hiểu lầm trẫm, trẫm không muốn mất nàng."
Nói rồi, Dạ Thừa Ân ôm Tang Nguyệt vào lòng: "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, để ta bảo vệ nàng, được không? Nếu ta có gì làm không tốt, nàng hãy nói cho ta biết, ta sẽ sửa!"
Ánh nắng chói chang, hương hoa ngào ngạt, trong ánh mắt nồng cháy của Dạ Thừa Ân, Tang Nguyệt gật đầu: "Được!".
— Hết—