- Trang chủ
- Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền
- Chương 42: Cậu phải công nhận lòng tốt này
Chương 42: Cậu phải công nhận lòng tốt này
Truyện: Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền
Tác giả: Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền
- Chương 1: Tôi là chiến binh chủ nghĩa duy vật
- Chương 2: Tiểu tử đó mắt phượng mày ngài
- Chương 3: Miệng nói không cần
- Chương 4: Từ nhỏ đã là bạn tốt của phụ nữ
- Chương 5: Đỡ lấy, đừng để bồn tiểu bị lệch
- Chương 6: Quầng thâm dưới mắt mờ đi rồi
- Chương 7: Cái sàn này sao lại không có lỗ nhỉ?
- Chương 8: Tiếp tục bị chẩn đoán Thánh cơm mềm bẩm sinh!
- Chương 9: Các cậu thêm phương thức liên lạc đi
- Chương 10: Mắt long lanh như hai quả trứng ốp la
- Chương 11: Cơ thể tràn đầy năng lượng
- Chương 12: Tạ Tư Hành cho một like
- Chương 13: Thù ghét đồng tính không trừa một ai
- Chương 14: Anh ấy không trốn tránh trách nhiệm
- Chương 15: Cậu phải ôm chó mới ngủ được à?
- Chương 16: Tôi không biết dỗ dành
- Chương 17: Đưa vào cấp cứu
- Chương 18: Cậu thật sự có thai rồi
- Chương 19: Không phải hay nói nam giới hiện đại không được sao?
- Chương 20: Em có thai rồi anh phải chịu trách nhiệm
- Chương 21: Chúng ta kết hôn
- Chương 22: Chỉ có thể sinh ra đứa bé ra thôi
- Chương 23: Tạ Tư Hành tràn đầy tươi sáng, dọn tới sống bên cạnh
- Chương 24: Sớm muộn gì cũng vắt kiệt sức Tạ Tư Hành thôi
- Chương 25: Vì bảo bảo của chúng ta
- Chương 26: Chín rồi, đã kết trái
- Chương 27: Toàn thân đều viết rõ là chó của Trì Vọng
- Chương 28: Cảm giác, em thật dễ ôm
- Chương 29: Buổi tối anh muốn ôm em ngủ
- Chương 30: Chúc mừng cậu, trúng thưởng rồi!
- Chương 31: Không hổ danh là học bá vật lý
- Chương 32: Tạ Tư Hành ngoài miệng từ chối
- Chương 33: Chưa kịp bắt đầu đã thất nghiệp
- Chương 34: Khi ngượng ngùng, người ta hay sai khiến người khác
- Chương 35: Nam nhân, em không cho phép anh từ chối
- Chương 36: Anh nghi ngờ cậu là mẹ anh
- Chương 37: Không lẽ em là em trai ruột của anh
- Chương 38: Kết quả xét nghiệm ADN đã có
- Chương 39: Vẫn là con nít
- Chương 40: Lời yêu, chẳng nói nên câu
- Chương 41: Lưới giăng mãi không bắt được người
- Chương 42: Cậu phải công nhận lòng tốt này
- Chương 43: Ba mẹ đến rồi
- Chương 44: Anh biết rõ như vậy sao?
- Chương 45: Lần trước uống rượu, bụng nhiều thêm một đứa nhóc
- Chương 46: Tôi là em trai thất lạc nhiều năm của Tiêu Phục
- Chương 47: Đối tốt với em, không cần lý do!
- Chương 48: Sáu căn không sạch không thể xuất gia
- Chương 49: Chúng ta hai người đều có sức khỏe tốt như vậy
- Chương 50: Anh, sao anh lại ở đây
- Chương 51: Sao trông cứ như đang vụng trộm thế này chứ!!!
- Chương 52: Tôi là người xấu
- Chương 53: Cậu đang sống chung với người khác sao?
- Chương 54: Có lẽ tôi khá được lòng người khác
- Chương 55: Đêm nay thật nhiều người vụn vỡ
- Chương 56: Tiêu Phục bôi nhọ
- Chương 57: Anh thật tốt bụng
- Chương 58: Cậu vẫn chưa nói với ba mẹ cậu, cậu ấy mang thai à?
- Chương 59: Với tư cách là một người ba
- Chương 60: Cậu mang thai vất vả lắm nhỉ?
- Chương 61: Nếu Trì Vọng đi thi nhảy cầu, có thể giành luôn chức vô địch thế giới
- Chương 62: Hút thuốc theo hướng dẫn sử dụng, khắc sâu vào phổi
- Chương 63: Anh sẽ không để anh em phát hiện
- Chương 64: Sao bụng em to vậy?
- Chương 65: Em trai cậu đúng là mang thai
- Chương 66: Trái tim đôi trẻ gắn kết chặt chẽ
- Chương 67: Tiêu Thừa Phong đã hạ thuốc, Trì Vọng trúng chiêu?
- Chương 68: Chuyển về giường anh ngủ đi.
- Chương 69: Tôi lệnh cho anh, hãy bộc lộ sự bá đạo của anh vẫn chưa đủ đi!
- Chương 70: Tôi bị rượu chè làm hại, từ hôm nay cai rượu!
- Chương 71: Đã vất vả làm việc cả ngày, thì phải tận hưởng thật tốt chứ!
- Chương 72: Tiểu Tạ:∠(°ゝ°)
- Chương 73: Trúng thưởng rồi
- Chương 74: Kèm theo thẻ lương
- Chương 75: Tạ Tư Hành bị mê đến chết
- Chương 76: Anh hy vọng mỗi ngày trôi qua đều có thể ở bên Trì Vọng
- Chương 77: Tình yêu là cách thai giáo tuyệt vời nhất
- Chương 78: Cùng Sở Thanh gặp lại
- Chương 79: Đã từng theo đuổi, nhưng chưa đồng ý
- Chương 80: Trên thế giới này, người anh thích nhất là em
- Chương 81: Không triệt sản thì sẽ có thai nữa đó
- Chương 82: Anh ấy hiện tại là anh trai tôi
- Chương 83: Em định khi nào kết hôn
- Chương 84: Trì Vọng có thai rồi
- Chương 85: Chuẩn bị sính lễ kết hôn
- Chương 86: Miệng thì thích, nhưng thực ra lại sợ
- Chương 87: Nạn nhân của thao túng tâm lý sâu sắc
- Chương 88: Trợ lý gọi điện thông minh Tmall Genie chính thức ra mắt
- Chương 89: Ngày cưới
- Chương 90: Long lanh như hai quả trứng ốp la
- Chương 91: Đàn anh, anh tên Thanh Thanh à?
- Chương 92: Mang thai 30 tuần rồi
- Chương 93: Em nếm thử đầu tiên để xem có vừa không(x)
- Chương 94: Sinh bảo bảo
- Chương 95: Một vài trận đấu mắt
- Chương 96: Chúng ta có con trai rồi
- Chương 97: Hình như anh vẫn chưa nói thích em với ba của An An
- Chương 98: Nam streamer content nhạy cảm
- Chương 99: Sự công nhận của Nguyệt Lão
- Chương 100: Tôi sắp kết hôn rồi
- Chương 101: Em không cần giải thích đâu, anh không ghen
- Chương 102: Không làm nổi streamer nửa kín nửa hở là có lý do
- Chương 103: Anh mới là người chiến thắng cuối cùng
- Chương 104: Bởi vì chúng ta là duyên trời định
- Chương 105: Anh ghen với An An luôn à?
- Chương 106: Trên đời sao lại có người đàn ông nhỏ nhen như vậy chứ
- Chương 107: Mắng Tạ Tư Hành thì thôi đi
- Chương 108: Hoàn chính văn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vậy nếu không phải là mối quan hệ đó, thì là bạn bè sao?
Tả Thiên Tinh thấy có chút lo lắng. Tả Thiên Tinh hắn tự cho mình là bạn tốt nhất của Tạ Tư Hành, và Tạ Tư Hành cũng chỉ có quan hệ thân thiết nhất với hắn.
Lộ Hiểu và những người khác chỉ có thể kết giao với Tạ Tư Hành nhờ vào quan hệ gia đình lâu đời, cộng thêm việc mẹ của Tạ Tư Hành, Sở Thanh, thích kết giao với những người ưa náo nhiệt, vì thế họ mới có thể nói chuyện vài câu với Tạ Tư Hành. Nhưng thực ra, Tạ Tư Hành không mấy muốn quan tâm đến họ.
Tạ Tư Hành là người rất độc lập, dù rất độc lập nhưng lại rất trọng tình cảm. Tả Thiên Tinh cứ bám riết lấy anh cùng chơi, mới có thể chiếm được vị trí bạn tốt.
Giờ đây, vị trí này sẽ bị người khác chiếm mất sao? Tạ Tư Hành đâu có nói chuyện như thế với hắn đâu.
Tả Thiên Tinh thấy trong lòng chua chát, nhưng có thể nói gì được chứ? Tình bạn của ba người quá chật chội, cuối cùng cũng phải có người rút lui, hắn trở thành người thừa.
Trì Vọng không biết Tả Thiên Tinh đang nghĩ gì, nói vài câu với Tạ Tư Hành rồi cất điện thoại, mỉm cười hỏi Tả Thiên Tinh: "Tả ca, anh có muốn ăn bánh xèo cuộn giòn không? Em mời anh ăn."
Tả Thiên Tinh hơi ấm ức, nhưng vẫn cố gắng vui vẻ, cười nói: "Được rồi, vậy anh không khách sáo."
Trì Vọng mua cho hắn một phần bánh xèo, lại còn mua thêm một cốc sữa đậu nành. Tả Thiên Tinh nhận lấy, liếc nhìn cậu một cái, cảm thấy cậu làm việc rất chu đáo, còn biết bánh xèo dễ mắc nghẹn nên mua sữa đậu nành cho hắn.
Tả Thiên Tinh cũng quan tâm đến Trì Vọng, biết rằng cậu không tiếp tục làm việc ở Mãn Thiên Tinh nữa, cảm thấy khá đáng tiếc. Thỉnh thoảng cũng đi đánh golf, ít nhiều cũng có thể giúp Trì Vọng nâng cao thành tích.
Trì Vọng ứng xử rất khéo léo, làm Tả Thiên Tinh vui vẻ, khiến nỗi thất vọng trong hắn tan biến hết.
Tả Thiên Tinh bắt đầu trò chuyện với Trì Vọng về Tạ Tư Hành: "Trước đây không phải anh đã nói với là cậu ấy thường xuyên mất ngủ sao? Dạo gần đây cậu ấy trông khỏe khoắn hơn nhiều, mặt mũi sáng bừng lên, anh cứ nghĩ là cậu ấy đang yêu đương, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng không phải."
Tả Thiên Tinh không bỏ cuộc, tiếp tục thử dò hỏi.
Trì Vọng nháy mắt: "Em có thể khẳng định với anh là anh ấy không yêu đương đâu."
Nếu Tạ Tư Hành yêu đương, cậu ở gần như vậy, làm sao mà không biết được?
Tả Thiên Tinh nhìn cậu, với vẻ tự tin của Trì Vọng, hắn lại càng chắc chắn rằng có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.
Trì Vọng có thể không nhận ra, nhưng thực tế, cậu có một đặc điểm khó tả, rất dễ khiến người khác mở lòng, đặc biệt là với những người không quá sâu sắc, khi tiếp xúc với Trì Vọng, họ thường dễ dàng bị cuốn vào.
Giống như Tả Thiên Tinh, hắn cũng không hiểu mình sao lại như vậy, một cảm giác muốn tâm sự dâng lên, đối diện với Trì Vọng thì giống như một cái rổ thủng: "Thật ra anh cảm thấy gần đây cậu ấy có chút kỳ lạ, ban đầu quyết định đi du học, đột nhiên lại hủy bỏ ý định, không đi nữa."
"Cậu ấy là người rất có kế hoạch và nguyên tắc, lúc còn học tiểu học đã vạch sẵn kế hoạch đến hết trung học, quyết định du học là cậu ấy đã quyết từ hồi trung học, chưa từng thấy thay đổi. Thật ra anh vẫn hy vọng cậu ấy ở lại trong nước, như vậy có thể tiếp quản gia nghiệp nhanh chóng, ba cậu ấy cũng mong cậu ấy sớm đi làm, nhưng quyết định của cậu ấy không ai thay đổi được, kết quả là lại thay đổi ý định, em không thấy kỳ lạ sao?"
Trì Vọng ngẩn ra một lúc, "Anh ấy muốn đi du học sao? Nhưng anh ấy nói là không đi mà."
Tả Thiên Tinh nói: "Trước đây thì muốn đi, giờ thì nói là không đi nữa."
Trì Vọng suy nghĩ một chút, liệu có phải vì mình không?
Suy nghĩ một lúc thì hỏi: "Nếu anh ấy đi du học thì phải học bao lâu?"
Tả Thiên Tinh đáp: "Ít nhất ba năm đấy."
Trì Vọng: Ngã xuống.jpg
Trì Vọng không cảm thấy xấu hổ hay áy náy, chỉ cảm thấy cả hai bọn họ đều thật là xui xẻo.
Cậu bị ép phải sinh con, Tạ Tư Hành bị ép phải từ bỏ học hành.
Cậu lại cảm thấy Tạ Tư Hành thực sự rất có trách nhiệm, kế hoạch đi du học nói bỏ là bỏ, không hề biểu lộ chút nào trước mặt cậu.
Trì Vọng không đồng ý với khả năng của Tạ Tư Hành, nhưng lại rất ngưỡng mộ tinh thần trách nhiệm của Tạ Tư Hành.
Đó mới là đàn ông đích thực, nếu cậu là con gái, có khi đã cưới mất rồi.
... Nhưng bây giờ là thế kỷ 21 rồi, không phải con gái cũng có thể kết hôn.
Trì Vọng: ...
Lại một lần nữa nổi da gà, cũng là do bị Tạ Tư Hành ảnh hưởng.
Tả Thiên Tinh tiếp tục trò chuyện với Trì Vọng: "Cậu ấy còn muốn mang đi con chó của anh, mà rõ ràng cậu ấy không thích chó."
Trì Vọng: ??
Trì Vọng ngạc nhiên đến mức mắt trợn tròn: "Hả? Anh ấy muốn mang con chó của anh đi á? Chó là của anh sao?"
Tả Thiên Tinh ngây ra một lúc: "Em đã thấy nó chưa?"
Trì Vọng: "Xuyên tử? Con chó tên là xuyên tử á? Chẳng phải tên là Tiểu Mễ sao?"
Tả Thiên Tinh thở dài: "Tên là Tiểu Mễ, tên đầy đủ của nó, gọi là 'Tả Tiểu Mễ'. Tên gọi là 'xuyên tử', vì tên xấu dễ nuôi, nên anh mới đặt cho nó cái tên 'xuyên tử'."
Trì Vọng: ...
Trì Vọng vô cùng kinh ngạc, cậu không ngờ Tiểu Mễ lại là của Tả Thiên Tinh!
Vậy tại sao...
Trì Vọng không phải kẻ ngốc, ngược lại rất thông minh, đầu óc nhanh nhạy, ngay lập tức hiểu được logic suy nghĩ của Tạ Tư Hành. Lúc đầu mượn chó là vì muốn chăm sóc cho cậu, giúp cậu kiếm thêm chút tiền lương.
Lẽ ra đây là một chuyện đơn giản, vậy mà cậu lại mang thai, Tạ Tư Hành đành phải từ bỏ ý định du học và lấy con chó để biện bạch cho câu chuyện.
Trì Vọng: ...
Không ngờ trong chuyện này lại vòng vèo như vậy.
Trì Vọng suy nghĩ một lúc rồi mở miệng: "Anh ấy bây giờ rất thích, Tiểu Mễ đều là anh ấy chăm sóc. Xin lỗi, làm phiền anh phải từ bỏ vậy."
Tả Thiên Tinh chớp mắt, lần này hắn không cố tình dò hỏi, nhưng câu này của Trì Vọng lại chứa đựng nhiều thông tin quá. Cậu nói vậy với lập trường gì đây?
Tả Thiên Tinh cảm thấy mối quan hệ giữa hắn và Tạ Tư Hành có chút mơ hồ, hắn nói: "Không sao, anh nuôi Tiểu Mễ mới có hai tháng, tình cảm cũng không sâu sắc lắm. Cậu ấy hiếm khi yêu cầu gì từ anh, anh chắc chắn sẽ đáp ứng, hơn nữa Tiểu Mễ cũng không thiệt thòi. Cậu ấy thực ra rất có trách nhiệm, dù ban đầu không thích, nhưng đã nói là nuôi thì nhất định sẽ chăm sóc đến cùng, anh không lo cho Tiểu Mễ đâu."
Trì Vọng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Vậy anh còn cần chó không? Em có một người bạn có chó, hai tháng nữa nó sẽ sinh con, nếu anh muốn, em sẽ bảo bạn gửi một con cho anh."
Tả Thiên Tinh hỏi: "Là chó gì vậy?"
Trì Vọng nói: "Chó Golden Retriever!" Sợ Tả Thiên Tinh không thích, cậu vội vàng bổ sung: "Rất đẹp! Dáng vóc rất tốt, nghe nói ba mẹ nó đều là chó đua."
Tả Thiên Tinh cười lên: "Không cần đâu, anh giờ không nuôi nữa."
Việc nuôi chó đối với Tả Thiên Tinh rất đơn giản, bảo Trì Vọng nhờ bạn gửi chó đến, nhưng Trì Vọng chắc chắn sẽ phải chi tiền cho việc đó. Mà Trì Vọng còn là sinh viên, không cần thiết phải làm vậy.
Sau khi ăn xong bánh xèo, Tả Thiên Tinh dẫn cậu về lại văn phòng của Tạ Tư Hành.
Lúc này, Tạ Tư Hành đang xử lý công việc, một chồng tài liệu bìa xanh chất đầy trên bàn làm việc rộng rãi, anh giống như hoàng đế thời xưa đang xem xét tấu chương.
Tả Thiên Tinh không làm phiền anh, chỉ cười với Trì Vọng rồi rời đi. Trì Vọng cũng không quấy rầy Tạ Tư Hành, đi đến phòng nghỉ, ngồi xuống sofa mở một video để xem.
Tạ Tư Hành đặt tài liệu xuống, ánh mắt rõ ràng không còn dồn vào mớ giấy tờ nữa.
Anh đứng dậy, lặng lẽ đi đến nơi Trì Vọng đang ngồi, thấy cậu cúi người, hai tay chống má, tiếp tục xem video chưa xem xong buổi sáng, trên mặt là biểu cảm nghiêm túc.
Tạ Tư Hành không thể tưởng tượng được Trì Vọng học cách giết heo để làm gì, có lẽ cũng chỉ là học cho mới mẻ.
Trì Vọng đang xem video rất hăng say, thì Tạ Tư Hành đột ngột lên tiếng từ phía sau: "Đi tham quan công ty rồi, cảm thấy thế nào?"
Trì Vọng không bị giật mình, cậu đã quen với việc Tạ Tư Hành xuất hiện bất ngờ như vậy, vừa làm nhiều việc vừa trả lời: "Em thấy rất tốt, chỉ có một điểm không ổn, không tận dụng không gian hợp lý lắm, có thể cho thuê một số tầng, mỗi năm cũng có một khoản tiền thuê không nhỏ. Văn phòng cũng không cần lớn như vậy, quá rộng."
Tạ Tư Hành đáp: "Cái này không thể làm gì được."
Trì Vọng tắt điện thoại, tập trung nói chuyện với Tạ Tư Hành: "Tại sao?"
Hành động này của Trì Vọng khiến sự lạnh lùng trong ánh mắt của Tạ Tư Hành dần tan biến, giọng anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Ở đây, mỗi mét vuông đất đều quý giá, nhưng Hải Thịnh lại có cả một tòa nhà làm văn phòng, chứng tỏ tài lực hùng mạnh, khí thế đã tự nhiên cao hơn người khác, việc hợp tác sẽ có lợi thế vô hình."
Trì Vọng ngẩn người, suy nghĩ một lúc: "Em vẫn quá ngây thơ, không nghĩ tới điểm này. Cũng giống như việc có thể sở hữu cả một tòa nhà ở nơi đắt đỏ như vậy, thực ra cũng đã là một loại biểu tượng địa vị vô hình. Những người đến đàm phán hợp tác sẽ cảm thấy kính trọng, còn những người đến làm việc cũng sẽ dễ dàng cảm thấy tự hào."
Tạ Tư Hành: "Ừm."
Trì Vọng: "Học được rồi."
Cậu thực sự không ngờ tới điểm này.
Trì Vọng ánh mắt sáng lên, hỏi: "Em có thể xem nội dung công việc của anh không?"
Tạ Tư Hành nhìn thấy biểu hiện này của Trì Vọng, làm sao có thể từ chối được.
Trì Vọng ngồi vào ghế của Tạ Tư Hành, ghế khá mềm, có thể xoay được. Phía sau là cửa sổ kính lớn, có thể nhìn ra cảnh phố xá, chắc chắn vào ban đêm, cảnh sắc dưới tòa nhà này sẽ rất đẹp.
Trì Vọng mở những tài liệu mà Tạ Tư Hành chưa xem xong. Khi nhìn kỹ vào, đầu cậu bắt đầu hơi đau.
Công việc của Tạ Tư Hành quả thật không đơn giản, ngay từ đầu đã phải đưa ra quyết định, một dự án có được phê duyệt hay không, có thể thực hiện hay không, đều do Tạ Tư Hành quyết định.
Trì Vọng hỏi: "Anh không phải là thực tập sinh sao? Thực tập sinh mà đã có thể làm những quyết định lớn như vậy sao?"
Tạ Tư Hành vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Ừm."
Trì Vọng rút ra một báo cáo: "Anh thực tập mà đã có thể quyết định những hợp đồng triệu đô như vậy sao?"
Tạ Tư Hành: "Ừm."
Trì Vọng: Mở rộng tầm mắt rồi.
Cậu vẫn đang loay hoay với công việc nhỏ của mình, còn Tạ Tư Hành đã có thể "cày" những mảnh đất trị giá triệu đô.
Cũng không có gì kỳ lạ khi nói rằng ranh giới của con người chính là nước ối.
Trì Vọng không hỏi Tạ Tư Hành về chuyện của Tiểu Mễ, việc này cậu tự mình hiểu là đủ, không cần thiết phải nói rõ với Tạ Tư Hành.
Cậu cảm thấy một chút gì đó trong lòng, quyết định khi về phải nhanh chóng hoàn thành khăn quàng cổ tặng cho người ta.
Trì Vọng luôn rất trân trọng mọi sự thiện ý mà người khác dành cho mình.
Rõ ràng lúc đó, Trì Vọng còn lo lắng rằng Tạ Tư Hành sẽ nhớ mãi chuyện hai người đã ngủ chung với nhau...Cậu biết rõ mình không vô tội trong chuyện đó, có phần nào đó lợi dụng lúc người khác yếu thế, dù sao thì cậu cũng đã có hành động "leo giường". Nếu Tạ Tư Hành đánh cậu một cú, cậu cũng thấy là điều hết sức bình thường.
Thế mà bây giờ, Tạ Tư Hành còn sẵn sàng đi mượn Tiểu Mễ từ Tả Thiên Tinh để giúp cậu kiếm thêm một khoản tiền.
Cậu phải công nhận thiện ý này.
******
Bánh xèo Trung Quốc
Chó Golden Retriever