Trên đường về, không khí trong xe càng trầm mặc.
Hắn chăm chú lái, như thể trên lưng không có vết máu đang loang dần.
Ta ngồi mà ruột gan nóng như lửa đốt.
Đòn ấy chắc chắn rất đau.
Mà hắn lại vì cứu ta…
“Lãnh đạo…” ta lí nhí mở miệng,
“Xin lỗi… lại gây phiền cho ngài… còn hại ngài bị thương…”
Hắn vẫn nhìn thẳng phía trước, không đáp.
Ta càng day dứt, bứt rứt xoắn tay áo:
“Hay là… về để ta bôi thuốc cho? Trước ở núi, ta hay tự xử lý vết thương lắm…”
Đèn đỏ.
Xe dừng lại.
Hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt thâm sâu như vực: “Chỉ bôi thuốc thôi?”
Ta đờ người: “Hả? Không thì… còn làm gì được nữa?”
Hắn nghiêng người, hơi thở sát bên mặt ta, nheo mắt:
“Hai ngàn năm nợ, thêm khoản hôm nay, lại cả ơn cứu mạng vừa rồi… Vãn Vãn, ngươi định trả thế nào?”
Khoảng cách quá gần, ta nhìn rõ hàng mi dài của hắn, và trong mắt hắn, bóng dáng ta đang hoảng loạn.
Tim ta lại đập thình thịch như trống.
“Ta… ta sẽ chăm chỉ làm công… từ từ trả…” Giọng ta nhỏ như muỗi.
“Quá chậm.”
Hắn ngả người về chỗ, ngón tay gõ nhẹ vô lăng, nhìn đèn xanh bật lên.
Giọng thoáng mang chút trêu chọc.
“Hay là,” hắn khởi động xe, làm bộ hờ hững, “đổi cách khác.”
“Cách gì?” Ta ngốc nghếch hỏi.
“Cắt thưởng công đức chẳng thú vị.”
Hắn nhìn thẳng con đường, góc mặt dường như dịu đi chút xíu.
“Từ nay, trà chiều của ta —— ngươi lo.”
“Ủa?” Chỉ vậy thôi?
“Phải tự tay ngươi làm.” Hắn bổ sung,
“Làm đến khi nào ta hài lòng mới thôi.”
“Ồ… được…” Ta ngẩn ngơ gật đầu.
Làm bánh ngọt? Đây mà cũng coi là cách trả nợ?
Mãi nhiều ngày sau, khi ta lần thứ N lấm lem mặt mày, bưng đĩa bánh nướng cháy khét, hoặc ngọt gắt, hoặc méo mó kỳ quái dâng vào văn phòng, nhìn hắn thản nhiên ăn hết, lại thản nhiên chê “chưa đạt”, bắt ta mai làm tiếp… ta mới bừng tỉnh.
Tên lão yêu quái này!
Hắn đâu có muốn ăn bánh!
Rõ ràng chỉ muốn trói ta bên cạnh, ngày ngày kè kè canh chừng ta!
Và làn gió tám chuyện trong cục cũng từ “Con xà tinh mới đến có lai lịch gì” chuyển thành “Dạo này cục trưởng uống trà chiều hơi bị thường xuyên nhỉ?” cùng “Sao mỗi lần Vãn Vãn đồng chí mang đồ ngọt ra, mặt đều đỏ rần thế kia?”
Ngày tháng cứ thế ồn ào, gà bay chó sủa trôi đi.
Ta vẫn là “trợ lý” bên hắn:
Pha trà rót nước (dù đôi khi vẫn đổ),
Sắp xếp hồ sơ (thường loạn hơn),
Theo hắn đi công tác ngoài (đa phần là đứng bên hò hét 666, thi thoảng gây họa).
Hắn vẫn là “chủ nợ” lãnh đạo: mặt lạnh, miệng độc, dọa cắt thưởng công đức, nhưng lần nào ta gây rắc rối cũng âm thầm giải quyết hậu quả.
Cho đến một cuối tuần, hắn đưa ta ra ngoài “làm quen môi trường đô thị hiện đại”, lại gặp một trận mưa rào bất ngờ.
Không mang ô, hai đứa ta ướt nhẹp, chui vào một đình cổ tránh mưa.
Đình nhỏ, hai người chen vào đã hết chỗ.
Ngoài trời sấm chớp, mưa rào rào dội xuống mái ngói và mặt đất, bắn lên hơi nước mang mùi cỏ cây đất ẩm.
Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa và nhịp thở của nhau.
Ta nhìn màn mưa thành sợi dưới hiên, ngẩn ngơ.
“Ngày xưa,” ta bỗng khẽ nói,
“cũng từng có một trận mưa như thế này.”
Khi đó hắn còn là thiếu niên, ta chỉ là con tiểu xà ngây ngô, trốn trong miếu hoang, gặm con gà nướng ăn vụng.
Ngoài kia cũng mưa rào như trút.
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, trong ánh sáng mờ ảo, mắt hơi nhuốm mơ hồ.
“Ừ.” Hắn đáp khẽ, “Nhớ.”
Chỉ hai chữ, mà như chiếc lông vũ, khẽ gãi qua tim ta.
Mưa chưa ngớt.
Ta chán ngán nghịch ngón tay, sực nhớ, lôi trong túi nhỏ (giờ đã đổi cái hắn mua, bảo cái túi vải cũ xấu hình tượng cục) ra hai viên kẹo trái cây, đưa hắn một viên.
“Nè, lãnh đạo, ăn thử đi, vị mới, ngon lắm!”
Hắn nhìn viên kẹo lòe loẹt trong lòng bàn tay ta, không nhúc nhích.
Ta bĩu môi, tự bóc một viên nhét miệng, lúng búng:
“Không ăn thôi, đồ ngọt như thế, mấy ông cổ lỗ sĩ chắc không ưa…”
Chưa dứt câu, ngón tay hắn vươn tới ——
Không lấy kẹo.
Mà khẽ chạm vào khóe môi ta.
Đầu ngón mát lạnh, cảm giác rõ rệt đến giật mình.
Toàn thân ta cứng đờ, miệng còn ngậm viên kẹo, không dám nhúc nhích.
“Dính đường rồi.”
Hắn nói nhẹ như không, thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời, cứ nhìn ta, nhìn thẳng vào mắt ta.
Tiếng mưa ngoài hiên dường như nhỏ đi.
Không khí trở nên đặc quánh, có chút nóng.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, dường như cất giấu rất nhiều điều ta chưa hiểu nổi: có bất đắc dĩ, có bao dung, và một chút… mềm mại.
Con thỏ trong ngực ta lại bắt đầu nhảy loạn, đập mạnh đến tê rần nơi lồng ngực.
“Cái… châu đó…”
Không hiểu sao ta lại lỡ miệng nhắc, giọng nhỏ đến mức suýt bị mưa át mất,
“Thật ra… sau này ta đã thử… định trả lại ngài… nhưng… lấy không ra nữa rồi…”
Nó dường như… đã trở thành một phần cơ thể ta.
Hắn im lặng nhìn ta, nhìn rất lâu.
Lâu đến mức ta tưởng hắn lại sắp nổi giận.
Rồi, bất ngờ, hắn thở dài rất khẽ, khẽ đến nỗi hòa tan trong tiếng mưa.