[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
12
Trên đường trở về, tâm trạng của Lạc Trường Lẫm rất tốt.
Anh dịu dàng hỏi tôi: “Sinh nhật năm nay, còn mong ước gì không?”
Tôi tùy tiện đáp: “Cháu muốn toàn bộ tài sản nhà họ Lạc, rồi biến thành nữ tỷ phú nghìn tỷ!”
Khóe mắt anh cong lên vì cười, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
“Muốn thành nữ tỷ phú à? Tài sản nhà họ Lạc sợ là không đủ đâu, trừ khi…”
“Trừ khi gì cơ?”
Anh ta hơi nhướng mày, giọng nói lười biếng:
“Trừ khi… tính cả tài sản của tôi vào.”
Tôi cười gượng: “Tam chú à, ước mơ với mộng giữa ban ngày thì cháu vẫn phân biệt rõ được đấy.”
Lạc Trường Lẫm hiếm khi không phản bác tôi, chỉ nhìn thẳng rồi nghiêm túc nói:
“Không phải nói đùa, cũng không phải mộng giữa ban ngày.”
Tôi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta, bối rối quay mặt đi.
Thế nhưng Lạc Trường Lẫm vẫn nhìn tôi, ánh mắt nóng rực như thể mang theo cả nhiệt độ.
Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ đến câu nói khi rời khỏi nhà họ Hộc.
Đúc tượng cho người sống… người sống!
Tôi sững người, ngẩng đầu nhìn anh.
Khuôn mặt tái nhợt của Lạc Trường Lẫm không có lấy một tia ngạc nhiên hay bất ngờ, chỉ có sự hoài niệm nhè nhẹ cùng nỗi buồn bị đè nén.
Anh nói:
“Lâu rồi không gặp, Tang Dụ.”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía ghế trước, chú Dương cũng không hề bất ngờ, ngược lại còn mỉm cười đầy hài lòng, khẽ gật đầu với tôi.
Tôi nghe thấy chính mình cất giọng khàn khàn hỏi:
“Sao chú biết là cháu?”
Lạc Trường Lẫm không đáp.
Chú Dương thở dài một hơi:
“Cô Tang, người mình để trong lòng, cho dù chỉ là linh hồn, cũng có thể nhận ra chỉ trong một ánh nhìn.”
Sau khi nghe tôi gọi anh ta là “kẻ thù truyền kiếp”, Lạc Trường Lẫm giận đến mức mấy tiếng không thèm nói chuyện với tôi.
Anh trừng mắt nhìn tôi rất lâu, cuối cùng mới nghiến răng nói:
“Cháu thấy chú coi cháu là kẻ thù chỗ nào?”
Tôi chỉ vào gương mặt âm trầm của anh ta, phản bác lại có lý có lẽ:
“Chẳng phải biểu cảm bây giờ giống như đang nhìn kẻ thù lắm sao?”
Chú Dương không nhịn được bật cười, nhưng lại nhanh chóng im bặt khi bị ánh mắt lạnh lùng của Lạc Trường Lẫm quét qua, vội vàng chuyển chủ đề.
Ông nói:
“Tam gia, chuyện bên phía nhà họ Hộc, còn muốn tiếp tục nữa không?”
Lạc Trường Lẫm chưa trả lời ngay, mà chỉ đưa mắt nhìn tôi.
Tôi hiểu ánh mắt đó có bao nhiêu điều chưa nói thành lời.
Tôi khẽ cười, giọng nhẹ nhàng:
“Bị chú gọi là chó con cũng được, nhưng cháu không muốn bị gọi là Thánh nữ cứu thế lần hai đâu.”
Lạc Trường Lẫm bật cười trầm thấp, khuôn mặt trắng bệch cũng trở nên sống động hơn.
Gió đêm mùa hạ len qua khung cửa, khiến vạn vật khẽ lay động, ngay cả ánh trăng cũng trở nên dịu dàng.
Tiếng cười thấp của Lạc Trường Lẫm như thể đã thoát ra khỏi lồng ngọc, cuối cùng được tự do.
Rất lâu sau, anh mới ngồi thẳng dậy, nói:
“À phải, cái cô Hộc gì đó… Hộc Thư, không biết có phải lương tâm trỗi dậy hay không, đã gửi cho tôi toàn bộ bằng chứng xấu xa của nhà họ Hộc.”
“Chỉ là…”
Ánh mắt anh hơi do dự, cũng mang theo một tia ghê tởm.
“Chỉ là… cô ta nhờ tôi chuyển lời cho cháu.”
Nụ cười trên mặt tôi cũng dần nhạt đi: “Nói gì?”
Lạc Trường Lẫm khịt mũi khinh thường:
“Cô ta nói, cảm ơn cháu.”
Tôi hoàn toàn sững người.
13
Hộc Thư chăm chú nhìn vũng kim loại lỏng vàng óng dưới đất.
Lộng lẫy, rực rỡ, nhưng lại giam giữ linh hồn oan khuất và đau đớn.
Giống như nhà họ Hộc vậy.
Ngày được đón về, cô ta sống trong chuồng chó, ăn cơm thừa canh cặn.
Cô bé nhỏ gầy gò ấy, từng là kẻ yếu nhất trong chuỗi thức ăn.
Người nhà họ Hộc nhìn cô ta như nhìn loài kiến hôi.
Sau này, cô lớn lên một cách khó nhọc, gương mặt ngày càng lộ rõ đường nét quyến rũ giống mẹ — một kỹ nữ đã chết yểu.
Ánh mắt khinh thường năm xưa dần chuyển thành thèm khát.
Sau khi giết người thứ năm định chiếm lấy cô, cha ruột cô lần đầu tiên nhìn cô một cách nghiêm túc.
Con trai duy nhất của ông ta cần một lớp vỏ ngoài sáng chói, còn nhà họ Hộc lại cần một con dao sắc lạnh.
Một đứa con gái riêng không thể công khai — là lựa chọn hoàn hảo.
Không ai hỏi qua cô muốn gì.
Kể cả chính Hộc Thư cũng chưa từng hỏi bản thân điều đó.
Cho đến khi người phụ nữ tên Tang Dụ xuất hiện.
Ban đầu, cô ta cũng như bao người khác trong nhà họ Hộc, nghĩ Tang Dụ thật ngốc.
Nhưng Tang Dụ — cái cô ngốc ấy…
Lại cẩn thận băng bó vết thương cho cô, nhớ cả ngày sinh nhật của cô.
Còn giữa đêm khuya lén dậy nấu một bát mì chỉ vì cô về muộn.
Giống hệt như người mẹ vô trách nhiệm nhưng từng yêu cô bằng tất cả dịu dàng.
Tang Dụ cũng sẽ ngốc nghếch giấu quả trứng chiên vàng óng dưới lớp mì như thế.
Sau này, người thứ hai nấu mì cho cô — cũng đã yên nghỉ dưới đáy vực sâu.
Mặt trăng lên càng lúc càng cao.
Hộc Thư lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ánh trăng ấy.
Cô đã từng thấy vầng trăng đẹp hơn thế rất nhiều.
Nên giờ, không còn điều gì khiến cô luyến tiếc nữa.
Cô cầm đuốc, đi khắp từng ngóc ngách trong nhà họ Hộc.