“Cái gì? Trong vòng một năm phải chiếm được Kỷ Hàng?… Tôi làm không được.”

“Nhưng mà chị gái tôi ấy, mắt không dung nổi một hạt cát, tự chị ấy sẽ rút lui thôi, tôi chỉ cần ngồi chờ lên ngôi là được.”

“Thời buổi này, đạo đức chỉ là xiềng xích. Phụ nữ thành công ai mà chẳng có chút tâm cơ…”

Tuy giọng nói và cách thể hiện khác đi, nhưng có thể khẳng định — chính là Hứa Dĩ Mạnh không sai.

Sắc mặt Kỷ Hàng trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt trống rỗng nhìn tôi.

Như thể hoàn toàn không nghe thấy đoạn ghi âm ấy.

Mãi cho đến khi những người xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán.

Anh ta mới hoàn hồn.

Nhìn tôi, nước mắt rơi xuống.

“Sao em không nhắc anh sớm hơn… Em rõ ràng đã có đoạn ghi âm này từ lâu rồi.”

Tôi cười rạng rỡ, không thể che giấu được niềm hả hê:

“Tôi đã nhắc anh rất nhiều lần rồi, chỉ tiếc là anh chẳng hề cảnh giác chút nào. Tôi đâu biết anh ngốc đến vậy, phải tận mắt thấy bằng chứng mới chịu tỉnh ra.”

Về sau, Kỷ Hàng rời xa thành phố này.

Anh ta không cưới Hứa Dĩ Mạnh, nói được làm được: “Muốn nuôi con thì cứ ra tòa, tòa phán bao nhiêu, tôi trả bấy nhiêu.”

Hứa Dĩ Mạnh bị cả xã hội quay lưng. Những người từng mở tiệc cùng cô ta ở nhà tôi năm xưa, giờ đều nói chỉ nghe danh chứ không quen biết.

Gia đình bà nội cũng không mở cửa cho cô ta, còn nói nếu là thời xưa thì đã bị trói lại dìm xuống ao rồi.

Cô ta điên cuồng gõ cửa, cuối cùng khiến bà cụ lên cơn đau tim, thế là xong chuyện.

Còn công ty, tôi điều hành rất ổn định.

Ai dám phủ định tôi, tức là đang giấu con riêng, chỉ muốn mượn chuyện công ty để trút giận.

Sau đó, mỗi tháng tôi đều nhận được những tấm bưu thiếp gửi từ khắp nơi.

Có khi chỉ là vài dòng ngắn ngủi, có khi chỉ có mỗi con dấu bưu điện.

Tôi biết đó là Kỷ Hàng.

Trước đây, tôi từng nói với anh ta — tôi cho rằng điều lãng mạn nhất là gửi bưu thiếp trong mỗi hành trình mình đi qua.

Tiếc rằng, anh ta rất lâu rồi không còn chịu lắng nghe tôi nữa.

Bây giờ thì sao, ngay cả những chuyện cũ kỹ năm xưa cũng nhớ lại rồi.

Tới tuổi nên kết hôn, Hứa Nặc đã không có được lời “hứa hẹn” ấy.

Nhưng cô ấy lại có được rất nhiều điều khác.

Người xứng đáng để nắm tay đi hết cuộc đời — chỉ có thể gặp chứ không thể cưỡng cầu.

Nghĩ thông rồi, mọi việc đều trở nên sáng tỏ.