Chương 1

Truyện: VÌ MỘT CHIẾC ĐÙI GÀ

Tác giả:

Những năm 90, vật chất còn thiếu thốn.

Nhà khó khăn lắm mới hầm được một con gà, vậy mà mẹ lại đưa cái đùi gà cho con trai chú Vương nhà hàng xóm.

Lúc ba hỏi tới trong bữa cơm, mẹ lại nói là tôi đã ăn rồi.

Tôi không nhận, mẹ liền mắng tôi là đồ nói dối.

“Chính mày ăn đấy, chính mày ăn đấy! Ăn rồi còn không nhận, đồ nói dối, tao đánh chết mày luôn bây giờ…”

Sau đó, bà thật sự lỡ tay đánh chết tôi.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về bên bàn ăn.

Mẹ cười gượng rồi nói: “Cái đùi gà là do Phương Phương ăn đấy.”

Lần này tôi đứng bật dậy, lớn tiếng nói:

“Ba, cái đùi gà là con ăn, mẹ không hề đưa cho con trai chú Vương!”

Lần tỉnh dậy tiếp theo cũng là ở bàn ăn, ba đang lục trong tô tìm miếng gà, ngạc nhiên hỏi:

“Đùi gà đâu rồi?”

Mẹ đang đứng trước gương trang điểm, lập tức bước tới cười gượng:

“Đùi gà là do Phương Phương ăn đấy.”

Vừa nói bà vừa mạnh tay đẩy tôi một cái, còn liếc mắt ra hiệu.

“Phải không, Phương Phương?”

Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng của bà, chợt nhớ lại kiếp trước, khi bác sĩ nói tôi không cứu được nữa, bà vỗ ngực thở phào như trút được gánh nặng.

Tôi khẽ cười.

Sau đó đứng bật dậy, lớn tiếng nói:

“Ba, cái đùi gà là con ăn, mẹ không hề đưa cho con trai chú Vương!”

Mẹ sững người trong giây lát, rồi lập tức hét toáng lên:

“Lưu Phương Phương, con đang nói cái gì vậy hả!”

Kiếp trước, tôi đã bị mẹ đánh đến chết.

Chỉ vì tôi không chịu thừa nhận trước mặt ba rằng cái đùi gà bà mang cho người khác là do tôi ăn.

Bà xắn tay áo lên, từng cái bạt tai giáng xuống mặt tôi, vừa đánh vừa mắng.

“Con nha đầu chết tiệt, đồ nói dối, đùi gà rõ ràng là mày ăn mà còn chối! Nhỏ như này mà đã nói dối trơn tru rồi, để xem hôm nay tao có đánh chết mày không…”

Ba không chịu nổi nữa, bước lên giữ bà lại.

“Được rồi, Phương Phương ăn thì ăn, con bé còn nhỏ, đừng đánh nữa.”

Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm ghét, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nhỏ cái gì mà nhỏ, nó chỉ là không muốn để tôi sống yên ổn thôi!”

Tôi không hiểu vì sao mẹ cứ nhất quyết đổ chuyện này lên đầu tôi.

Đây không phải lần đầu tiên bà làm như vậy.

Mỗi khi trong nhà có món gì ngon, bà luôn lén lút đem cho con trai chú Vương – Vương Diệu Tổ.

Ba nghi ngờ hỏi đến, bà lại đổ lên đầu tôi.

“Không phải Phương Phương thì còn ai vào đây? Con bé ham ăn, con gái gì mà vừa lười vừa tham ăn. Nhìn người ta Diệu Tổ đi… chậc chậc chậc.”

Tôi không biết cậu ta có gì đáng để khen ngợi.

Cậu ta không có mẹ, sống cùng bà nội và chú Vương.

Sáng nào bà nội cũng dậy sớm nấu cơm, cậu ta vẫn còn ngủ.

Không giống tôi, phải dậy sớm để nấu cơm cho cả nhà.

Cậu ta còn hay phàn nàn trong cơm không có thịt, tức giận hất tung cả bàn ăn, rồi lớn tiếng quát tháo, đuổi bà nội đi.

Nhưng mẹ tôi lại thích cậu ta.

Bà còn nói đó mới là khí chất đàn ông, con trai ai mà chẳng thế.

Rồi lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy ghét bỏ.

“Con trai ăn vào còn cao lớn, sau này là trụ cột gia đình. Con gái ăn vào thì có ích gì? Sau này cũng chỉ là con dâu nhà người ta, nuôi tốn cơm vô ích!”

Mỗi lần ba nghe thấy những lời đó, ông đều tức giận cãi nhau với bà.

Tôi không muốn ba mẹ cãi nhau, nên cứ âm thầm giúp mẹ che giấu tất cả.

Nhưng lần này là cái đùi gà.

Một năm cũng chẳng được ăn lấy một lần, tôi thèm lắm.

Vậy nên khi mẹ nói là tôi ăn, tôi không còn như trước mà giúp bà che giấu nữa.

Tôi chỉ muốn ăn một cái đùi gà thôi.

Vậy mà mẹ lại nổi giận vô cùng.

Bà giáng từng cái bạt tai xuống mặt tôi.

Ba khuyên can thì bà lại nói rằng tôi cố tình không muốn để bà sống yên ổn.

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi uất ức, liền bật thốt ra.

“Rõ ràng không phải con ăn, là Vương Diệu Tổ ăn, mẹ đưa cho cậu ta…”

Lời còn chưa nói hết, mẹ đã lao đến, dùng hết sức đẩy tôi ngã nhào.

Đầu tôi đập mạnh vào bàn, máu chảy lênh láng trên sàn.

Mẹ hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét, nhưng bà nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Bà kéo ba lại, liều mạng ngăn cản ông đưa tôi đi bệnh viện.

Bà nói bà sợ bị phát hiện, sợ phải đi tù.

“Nếu Phương Phương tỉnh lại rồi nói là tôi đẩy nó, vậy chẳng phải tôi sẽ phải vào tù sao? Lão Lưu, tôi sợ lắm, hu hu hu…”

Ba tôi là người hiền lành, nhưng ông không ngu.

Ông chỉ buông một câu: “Mạng con quan trọng nhất,” rồi hất bà ra, ôm tôi chạy thẳng đến bệnh viện.

Nhưng đã quá muộn.

Tôi mất quá nhiều máu, không thể cứu được nữa.

Trước khi nhắm mắt, tôi thấy mẹ hớt hải chạy đến.

Nghe bác sĩ nói tôi không qua khỏi, bà như trút được gánh nặng, vỗ nhẹ lên ngực mình.

Mang theo đầy bụng căm hận, tôi nhắm mắt lại.

Lần nữa mở ra, tôi đã quay về bàn ăn.

Tiếng mẹ hét lên chói tai.

Tôi sợ đến mức co rúm trên ghế, giọng run rẩy.

“Mẹ, mẹ dạy con như vậy mà, con nói sai sao?”

Mẹ tức đến đỏ cả mắt, lao tới định đánh tôi.

“Đồ con hoang, mày nói cái gì? Mày ăn thì chính là mày ăn, lấy đâu ra chú Vương!”

Ba tôi lúc này cũng đã hiểu ra mọi chuyện.

Ông lớn tiếng quát mẹ.

“Bà gấp gáp cái gì? Chột dạ à? Bà với Vương Hiển Chương rốt cuộc có chuyện gì?”

Đó là lần đầu tiên tôi thấy ba nổi giận đến vậy.

Mẹ sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, chết đứng tại chỗ.

Bởi vì bà thực sự có tư tình với chú Vương.

Tôi từng tận mắt thấy chú Vương nắm tay mẹ, hà hơi sưởi ấm.

Hôm ấy là giữa mùa đông rét buốt.

Mẹ than nước lạnh, ném quần áo bẩn của ba sang một bên.

Nhưng lại vui vẻ giặt quần áo cho chú Vương.

Lúc chú Vương về, thấy vậy liền kéo tay mẹ, nhẹ nhàng hà hơi vào.

“Em có lạnh không?”

Mẹ cười duyên, nhẹ giọng nói không lạnh.

“Không lạnh, dù có lạnh em cũng cam lòng.”

Nói rồi, thấy xung quanh không ai, hai người cứ thế quấn lấy nhau.

Nghĩ đến đây, tôi bật cười lạnh.

Mẹ đúng là không biết tốt xấu.

Đang yên đang lành không muốn, lại cứ muốn lao đầu vào khổ sở.

Vậy thì tôi sẽ giúp bà đạt được ý nguyện.

Mẹ im lặng khiến ba càng thêm giận dữ, cho rằng bà đã ngoại tình.

Ông lao lên tát một cái thật mạnh.

Mẹ bị đánh đến bật máu nơi khóe miệng.

Lấy lại tinh thần, bà vội túm lấy tay áo ba tôi làm ra vẻ đáng thương.

“Đều là Phương Phương nói bậy! Em không có ngoại tình! Tất cả là con tiện nhân đó bịa đặt!

Anh Lưu, bao năm nay dù nhà nghèo hay khổ, em có than thở một lời nào chưa? Sao anh lại không tin em chứ!”

Nhìn dáng vẻ uất ức của mẹ.

Cánh tay ba tôi giơ lên cũng khựng lại giữa không trung, lồng ngực phập phồng liên hồi.

Một là ông không có chứng cứ xác thực, hai là… ông vẫn còn yêu mẹ tôi lắm.

Vợ người ta đều cùng chồng ra ngoài làm lụng kiếm tiền nuôi gia đình.

Ba tôi thương mẹ yếu ớt, nên chỉ để bà ở nhà giặt giũ nấu nướng.

Nhưng mẹ tôi lại chẳng hề ghi nhớ công lao của ba.

Tôi nhớ lại lúc mình chết, ý thức vẫn chưa tan hẳn.

Chính mắt tôi thấy mẹ dưới lời ngon tiếng ngọt của chú Vương, vừa khóc lóc vừa bắt ba nhận tội thay để đi tù.

Còn bà thì mang hết số tiền mà ba cực khổ dành dụm, vui vẻ quay lưng tái giá với chú Vương.

CHương 2 ấn vào đây:

Hết chương
Về trang truyện