Tôi là một người câm.
Bạn trai lại xem tôi như báu vật.
Ai cũng nói, tôi thật có phúc mới tìm được một mối nhân duyên tốt đẹp như thế.
Cho đến sau này, anh ấy lại yêu một người khác – một cô gái giống hệt tôi, chỉ khác là cô ấy có giọng nói ngọt ngào, giống hệt chất giọng của tôi thuở xưa.
Anh nghe cô ấy hát tình ca, thì thầm lời yêu bên tai cô ấy.
Còn khi tôi dùng tay nói bằng ngôn ngữ ký hiệu, anh lại bực dọc nhắm mắt lại:
“Đừng múa tay nữa, ồn chết đi được.”
Tôi sững sờ nhìn anh, bỗng thấy mệt mỏi vô cùng —
Anh dường như đã quên mất, tôi trở thành thế này là vì cứu anh.
Cũng quên luôn, tôi chưa bao giờ thiếu dũng khí để rời khỏi anh.
1
Khi Lộ Kiều về nhà, trên người anh thoảng hương nước hoa cam nhè nhẹ.
Tôi bước đến, ra hiệu hỏi anh:
[Sao về muộn vậy? Anh ăn với ai rồi?]
Một câu hỏi rất bình thường, vậy mà Lộ Kiều lập tức nổi cáu:
“Ôn Nhiễm, chẳng lẽ vì em từng cứu anh, nên cả đời này anh phải báo cáo mọi thứ cho em biết, sống trong cái lồng giam mà em dựng nên? Anh không được tự do à?”
[Em không có ý đó.]
Tôi vội vàng ra hiệu, tay run lên vì lo lắng, cử động liên tục.
[Hôm nay là kỷ niệm năm năm của chúng ta, anh từng nói… mỗi dịp như thế đều phải ở bên nhau…]
Tôi còn chưa ra hiệu xong.
Lộ Kiều đã nhắm mắt lại.
“Đừng múa tay nữa, ồn lắm.”
Tay tôi khựng lại giữa không trung.
Lại thế rồi.
Lại như thế nữa.
Không phải lần đầu anh nhắm mắt lại mỗi khi chúng tôi cãi nhau.
Những lần trước, tôi đã gào thét trong tuyệt vọng, ép anh mở mắt ra, bắt anh phải nhìn tôi đang cố nói gì.
Nhưng lần này, nhìn đôi mắt khép chặt của anh, tôi chợt hiểu ra —
Thứ anh nhắm lại không chỉ là đôi mắt, mà còn là cả trái tim.
Những giận dữ, tủi thân, đau khổ của tôi, trong mắt anh chỉ là một màn kịch câm rẻ tiền.
Không đáng để anh hé mắt nhìn lấy một lần.
Mà rõ ràng, trước đây đâu phải vậy.
2
Ba năm trước, vì cứu Lộ Kiều khỏi đám cháy, tôi bị khói độc làm tổn thương dây thanh quản.
Vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa.
Anh đã nắm tay tôi bên giường bệnh, thề thốt:
“Nhẫm Nhẫm, em yên tâm.
“Em không thể nói, thì để anh lên tiếng thay em.
“Anh sẽ mãi mãi kiên nhẫn, mãi mãi thành tâm, mãi mãi ghi nhớ — mạng này là em cho anh.”
Tình yêu khi ấy, nóng bỏng và chân thành biết bao.
Ba mẹ anh tuy biết ơn tôi, nhưng Lộ gia là hào môn danh giá, vẫn mang nặng lo lắng vì con trai mình lại muốn sống cả đời với một người câm.
Chính Lộ Kiều là người đứng ra, tuyên bố chắc nịch:
“Anh chỉ cưới Nhẫm Nhẫm.
“Cô ấy cứu mạng anh, và cả trái tim anh cũng chỉ dành cho cô ấy.
“Ai ngăn cũng vô ích!”
Anh học ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp cùng tôi, nói rằng muốn làm chiếc cầu nối giữa tôi và thế giới bên ngoài.
Nhưng sau cùng…
Chính tay anh là người đã chặt đứt cây cầu ấy.
Tôi vốn học thanh nhạc.
Sau khi giọng bị hỏng, tôi không thể hát được nữa.
Nhưng may mắn là, tôi vẫn giỏi chơi piano.
Tôi từng thử tìm việc làm biểu diễn piano.
Nhưng Lộ Kiều lo tôi bị bắt nạt, luôn bỏ dở công việc để đến theo sát tôi.
Khi đó, Lộ gia vừa nhận một dự án lớn.
Ba mẹ anh sợ anh phân tâm, liền khuyên tôi nghỉ việc, ở nhà toàn tâm chăm sóc anh.
Tôi đã đồng ý.
Thế là, thế giới vốn đã im lặng của tôi, lại càng khép kín hơn.
Còn Lộ Kiều thì ngược lại.
Sau khi rời khỏi giảng đường, anh quen biết thêm nhiều người, nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.
Lúc đầu, anh vẫn chịu khó chia sẻ với tôi.
Nhưng dần dần, anh về nhà ngày càng muộn, nói chuyện cũng ngày càng ít, thậm chí còn lười nhìn tôi ra hiệu bằng tay.
Còn bây giờ, tôi cũng mệt mỏi rồi.
Có lẽ, không chỉ giọng tôi bị tàn tật, mà cả tình yêu này cũng vậy.
Khi chút hy vọng cuối cùng cạn kiệt, tôi cuối cùng cũng hiểu ra —
Chia tay mới là sự thấu hiểu cuối cùng giữa chúng tôi.
Anh không cần gượng ép lắng nghe nữa.
Tôi cũng không cần phải đau khổ chờ đợi.
3
Sáng hôm sau, tôi thu dọn hành lý.
Rời khỏi nơi từng là “nhà” của hai đứa.
Lộ Kiều đã đi từ sớm.
Tôi lấy điện thoại ra, gửi cho anh một tin nhắn cuối cùng:
[Tôi đi rồi, mình chia tay đi.]
Anh không trả lời.
Tôi cũng đã quen với điều đó.
Trước đây tôi từng hỏi anh:
[Sao anh chẳng bao giờ trả lời tin nhắn của em? Không nhận được à?]
Anh cười nhạt:
“Em gửi có gì quan trọng đâu? Toàn mấy chuyện vặt, có đọc hay không cũng như nhau.”
Từ đó, tôi rất ít khi nhắn cho anh nữa.
Cảm giác không được hồi đáp…
Thật sự khiến người ta ngộp thở.
Kéo hành lý đi, tôi tìm một khách sạn để tạm nghỉ.
Sau đó liên lạc với sư huynh thời đại học.
Tôi biết anh ấy mở một quán bar nhạc sống, đang thiếu người chơi piano.
Trước đây anh từng mời tôi.
Nhưng lúc đó vì Lộ Kiều phản đối nên tôi đã từ chối.
Khi biết tôi đổi ý, sư huynh vui vẻ chào đón.
Anh luôn quan tâm tôi, trả lương tốt, cũng không để tâm đến hoàn cảnh đặc biệt của tôi.
Đêm diễn đầu tiên, mọi chuyện vốn diễn ra rất suôn sẻ.
Cho đến giữa giờ nghỉ, có một cô gái mặc váy vest chỉnh tề bất ngờ chạy tới.
Má cô ửng hồng, giọng nói rạng rỡ:
“Chị ơi, lát nữa em định tỏ tình, chị có thể đàn giúp em một bản nhạc thật lãng mạn được không?”
Cô ấy vừa đến gần, một mùi hương nước hoa cam ngọt ngào thoảng qua.
Mùi hương ấy tôi rất quen thuộc —
Áo quần của Lộ Kiều, lúc nào cũng phảng phất thứ hương thơm như vậy.
Tim tôi bỗng chốc trĩu nặng.
Ngón tay tôi vô thức siết chặt, rồi lại nhẹ nhàng buông ra.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi, đúng không?
Tôi gật đầu với cô ấy, ra hiệu “ok” bằng tay.
Tiếng đàn lại vang lên.
Nhưng ánh mắt tôi không cách nào kiểm soát được, cứ dõi theo bóng dáng cô ấy.
Và rồi, tôi thấy người mà cô ấy chạy đến.
Lộ Kiều đang đứng bên bàn, lịch sự kéo ghế cho cô ấy.
Nụ cười dịu dàng nơi khóe môi anh – nụ cười mà đã rất lâu rồi tôi không còn được thấy nữa.
Vừa mới chia tay, đã phải chứng kiến cảnh tượng như thế này.
Thật sự quá tàn nhẫn với tôi.
Tôi cúi đầu xuống, cố ép bản thân đắm chìm vào giai điệu của bản nhạc, không nhìn màn tỏ tình hạnh phúc kia.
Nhưng khi khúc nhạc kết thúc, tôi lại ngẩng đầu lên.
Và thấy cô gái ấy đang khóc nức nở, ngay trước mặt Lộ Kiều.
Dù cách nhau một đoạn, tôi không nghe được họ nói gì.
Nhưng tôi biết đọc khẩu hình.
Cô gái tràn đầy uất ức:
“Vì sao? Rõ ràng em cảm nhận được anh cũng thích em, vì sao lại từ chối?”
Lộ Kiều nhìn cô, ánh mắt anh đầy mâu thuẫn —
Có thương xót, có giằng xé, và có cả bất lực.
Yết hầu anh nghẹn lại, như thể có gì đó mắc ở cổ, không thể bật thành lời.
Cuối cùng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhưng đượm buồn:
“Xin lỗi, anh có người phải chịu trách nhiệm.”
“Chịu trách nhiệm? Anh phải chịu trách nhiệm cái gì? Trước kia cô ấy cứu anh là lựa chọn của cô ấy, sao anh phải đánh đổi cả đời mình vì chuyện đó?”
“Dù sao thì… anh cũng nợ cô ấy một mạng. Anh từng hứa với cô ấy, nhất định sẽ cưới cô ấy.”
“Vậy còn em thì sao?”
Cô gái bất ngờ nhào vào lòng anh, “Em thật sự mong rằng, người lao vào biển lửa cứu anh năm đó là em. Dù có trở thành người câm, chỉ cần được ở bên anh, em cũng cam tâm tình nguyện!”
Cánh tay Lộ Kiều cứng đờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn ôm lấy đôi vai đang run rẩy của cô.
Khoảnh khắc hai người họ ôm nhau, trông chẳng khác gì đôi uyên ương khổ mệnh bị số phận trêu đùa.
“Anh Kiều…”
Cô gái ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên.
“Anh hãy nói thật với em, nếu không có cô ấy, anh có chọn em không?”
Yết hầu Lộ Kiều chuyển động khó khăn, ánh mắt ánh lên sự giằng co dữ dội.
Cuối cùng, anh nhìn sâu vào mắt cô.
Ánh nhìn đau đớn nhưng rất kiên quyết:
“Có.”
Một chữ ấy, như lưỡi dao nhọn, lập tức xé toạc mọi lớp ngụy trang.
Dạ dày tôi cuộn lên từng đợt, suýt chút nữa thì nôn ra.
Thì ra là vậy.
Thì ra trong mắt anh, tình cảm giữa tôi và anh chỉ là một cái gông trách nhiệm và áy náy.
Còn anh, mới là người đáng thương — vì giữ lời hứa với tôi mà phải dằn lòng trước tình yêu của mình.
Buồn cười thay, tôi lại chưa từng nhận ra điều đó.
Những lúc cố tình lạnh nhạt, những cuộc gọi đêm khuya, mùi hương cam mỗi lần anh về trễ —
Thì ra không phải do công việc, mà là anh đang giằng co giữa trách nhiệm và tình yêu.
May thay, giờ chúng tôi đã chia tay.
Anh cũng có thể tự do theo đuổi tình yêu của chính mình rồi.
Nghe xong câu trả lời của Lộ Kiều, cô gái vừa khóc vừa nở nụ cười.
“Vậy là đủ rồi, chỉ cần anh nói vậy là đủ.”
Cô buông Lộ Kiều ra, bước lên sân khấu, cầm lấy micro ở góc sân khấu.
“Tiếp theo đây, em muốn dành tặng một ca khúc cho người đàn ông mà em yêu sâu đậm.
Tuy chúng em không thể ở bên nhau, nhưng em vẫn muốn nói với anh ấy — khoảnh khắc này, cuối cùng em cũng dũng cảm thổ lộ rằng em yêu anh!”
Cô ấy quay sang nhìn tôi, mắt vẫn ngấn lệ:
“Chị ơi, làm ơn đệm đàn giúp em bài ‘Nói yêu anh’.”
Dưới sân khấu, Lộ Kiều đang ngước nhìn cô, ánh mắt đầy đau thương và xót xa.
Khung cảnh trước mắt nực cười đến mức tôi chỉ muốn phá lên cười —
Họ đang diễn một màn bi kịch tình yêu, còn tôi, người yêu cũ, lại phải làm nhạc nền?
Tôi lập tức đứng dậy, vạt váy tung bay theo động tác.
Nhưng cô gái đã đắm chìm trong cảm xúc, bất chấp tất cả, cất giọng hát.
Ngay câu hát đầu tiên vang lên, tôi sững người.
Giọng hát ấy trong trẻo, ngọt ngào.
Gần như giống hệt giọng tôi thuở còn chưa mất tiếng…
Cùng lúc đó, Lộ Kiều cuối cùng cũng nhìn thấy tôi đang đứng dậy.
Vẻ mặt anh lập tức đông cứng lại.
Ánh mắt đầy ngạc nhiên, sửng sốt.
Và còn lẩn khuất sự chột dạ, hoảng loạn không thể che giấu.
“…Ôn Nhiễm?
“Sao em lại ở đây?”
Đọc tiếp