Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
“Tại sao không? Không phải anh bảo chuyện này ảnh hưởng tới tiền đồ của anh sao?”
Tống Đình Niên ấp úng:
“Gia đình y tá Từ có quan hệ, nếu anh đến tố cáo chẳng khác nào vả vào mặt nhà người ta. Em yên tâm, sau này anh sẽ xử lý ổn thỏa.”
Tô Thanh Hà ra vẻ lo lắng:
“Được rồi, em chẳng biết gì cả, nghe anh là được.”
Khi quay lưng, nước mắt trong mắt cô suýt nữa đã rơi xuống.
Những lời nói dối và lý do kiếp trước lại ùa về như từng câu từng chữ còn vang bên tai.
Tống Đình Niên, vẫn là kiểu người đó – coi cô như một con ngốc mà xoay mòng mòng.
Dù lý trí mách bảo không nên tin, nhưng trong lòng cô vẫn nuôi một tia hy vọng ngu ngốc.
Sáng hôm sau.
Tô Thanh Hà vừa đến trạm quân y, vừa thay áo blouse trắng xong thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bàn tán thì thào.
“Nghe nói người này là do đại đội trưởng Tống cố gắng đưa vào đấy…”
“Bảo sao, hôm qua cứu thủ trưởng chắc cũng là diễn trò thôi…”
Cô đẩy cửa bước ra, tiếng mở cửa vừa vang lên, hai y tá lập tức im bặt.
Tô Thanh Hà giả vờ không nghe thấy, đi thẳng đến bàn khám.
Đúng lúc có một tân binh được đưa đến vì bị trật khớp tay trong lúc huấn luyện, đau đến toát mồ hôi.
Cô bước đến, ấn vai cậu ta xuống, “rắc” một tiếng giòn tan, cánh tay đã được nắn lại vị trí.
Cậu lính còn chưa kịp phản ứng thì tay đã cử động được.
Những người đứng xem kinh ngạc trố mắt, có người thì thào:
“Xem ra cũng có bản lĩnh thật.”
Cả buổi sáng, người đến khám không ít, Tô Thanh Hà đều xử lý gọn gàng.
Chiều, khi cô vừa bưng cơm ra khỏi nhà ăn thì bắt gặp Tống Đình Niên đang đứng trước mặt.
Xung quanh anh là mấy người cấp dưới đang vây quanh đùa cợt:
“Vẫn là đại đội trưởng tài thật, tùy tiện nhét người quen vào mà thành thần y luôn rồi!”
Tống Đình Niên thản nhiên đáp:
“Nếu không phải nó năn nỉ mãi thì tôi cũng chẳng sắp xếp vào đây. Dù sao thì cũng chỉ học vớ vẩn ở quê, gặp bệnh lớn thì có ích gì.”
Sau gốc cây, Tô Thanh Hà siết chặt tay vào viền hộp cơm, tim như bị dao cắt, đau đến mức suýt không đứng vững.
Vì muốn thoát khỏi nơi chôn vùi cả đời mình, cô đã ngày đêm học thuộc lòng từng trang sách, vận dụng kinh nghiệm sống của kiếp trước, gần như phải quỳ gối cầu xin lãnh đạo huyện cho mình một suất thi vào quân y.
Vậy mà chỉ một câu nhẹ bẫng của hắn đã xóa sạch toàn bộ nỗ lực của cô.
Cảm giác bất lực, uất nghẹn như hàng ngàn mũi kim đâm vào lồng ngực.
Kiếp trước, cô cứ nghĩ hắn chỉ là thay lòng đổi dạ.
Đến bây giờ mới hiểu rõ – hắn không hề có chút lương tâm nào từ trong cốt tủy.
Lúc đó, có người lại hỏi:
“Giấy đăng ký kết hôn giữa đại đội trưởng và y tá Từ được duyệt rồi chứ? Lúc đó để bác sĩ Tô làm người chứng hôn thì hợp lý quá.”
Tống Đình Niên thờ ơ:
“Thôi đi, cô ta chẳng ở lại đến tháng sau đâu.”
Tô Thanh Hà siết chặt bàn tay rất lâu, đến khi cơn đau dịu bớt mới xoay người dứt khoát, không hề do dự bước tới văn phòng cấp trên.
“Báo cáo, tôi muốn tố cáo. Trong đơn vị có người đang bôi nhọ danh dự vị hôn phu của tôi – đồng chí Tống Đình Niên.”
Khi Tống Đình Niên bước vào văn phòng, gương mặt vẫn còn ngơ ngác.
Đến khi thấy Tô Thanh Hà đang ngồi đó, anh lập tức biến sắc:
“Thanh Hà, sao em lại đến đây?”
Tô Thanh Hà đầy phẫn nộ:
“Đình Niên, những lời đồn bên ngoài ngày càng quá đáng, người ta còn nói anh và y tá Từ đã nộp đơn xin kết hôn rồi.”
“Nếu tiếp tục như vậy, tương lai của anh sẽ ra sao? Anh yên tâm, dù em không được làm bác sĩ quân y nữa, em cũng phải đòi lại công bằng cho anh!”
Trong văn phòng có không ít người, vừa nghe xong câu đó, ai nấy đều lộ vẻ kỳ lạ, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tống Đình Niên.
Sắc mặt anh ta khi đỏ bừng, khi trắng bệch.
Một lúc lâu sau, anh ta gần như nghiến răng bật ra mấy từ:
“Thanh Hà, em đừng gây chuyện nữa, theo anh về!”
Trong mắt Tô Thanh Hà ánh lên sự cứng rắn quyết liệt như thể cá chết lưới rách, nhưng trên mặt lại là vẻ tủi thân yếu đuối.
“Anh Đình Niên, anh đừng sợ. Em tin các lãnh đạo đều là người biết lẽ phải.”
Cô quay sang, đôi mắt đỏ hoe:
“Các đồng chí lãnh đạo, năm đó bố mẹ em vì cứu anh Đình Niên mà bị lũ cuốn trôi. Sau đó hai đứa tụi em đính hôn, em cũng cố gắng điều chuyển công tác về đây làm bác sĩ quân y… tất cả là vì anh ấy…”
Tống Đình Niên cuối cùng không chịu nổi nữa, hét lên:
“Đủ rồi, Tô Thanh Hà! Anh chưa bao giờ đồng ý cái hôn ước đó. Anh sẽ cưới Từ San.”
Tô Thanh Hà như bị dọa sợ, người run lên một cái.
Mọi người xung quanh nhìn Tống Đình Niên bằng ánh mắt khinh bỉ, xì xào bàn tán:
“Không ngờ Tống Đình Niên lại là loại người này.”