18

Thời gian như bị lên dây cót, lao vùn vụt trong vòng xoáy của vô số đề thi và những con số đếm ngược.

Tôi và Lục Tuần phối hợp ngày càng ăn ý.

Không còn chỉ dừng lại ở việc giảng bài, chúng tôi bắt đầu thay phiên nhau đọc thuộc lòng văn cổ, hỏi đáp các bài mẫu tiếng Anh, và trao đổi ý tưởng giải đề bằng những từ ngắn gọn nhất.

Hiệu suất học tập cao đến kinh ngạc.

Thẩm Tư Niên hình như cũng đã vài lần cố gắng vực dậy tinh thần,

Nhưng lần nào cũng bị Tống Vãn Tình tìm đủ cách làm gián đoạn.

Hoặc kéo anh than phiền bài khó,

Hoặc quấn lấy anh đòi đi mua đồ ăn vặt sau giờ học,

Thậm chí có khi còn trực tiếp giật lấy bút trong tay anh khi anh đang cố tập trung đọc sách.

Sự bực bội trên mặt anh ngày càng rõ rệt.

Thỉnh thoảng, anh sẽ nổi nóng với Tống Vãn Tình:

“Cậu có thể yên tĩnh một lúc được không?!”

Tống Vãn Tình ban đầu ngẩn ra, rồi ngay lập tức phản pháo lớn tiếng hơn:

“Thẩm Tư Niên, cậu đang mắng tớ sao?! Trước đây cậu chưa từng như thế!”

Nghe quen thuộc vô cùng…

Mấy lần sau đó, tôi thấy Thẩm Tư Niên bực dọc đến mức ném sách xuống bàn.

Tôi chỉ nhìn lướt qua, cảm thấy tất cả chẳng khác gì một vở kịch vụng về.

Ngày đếm ngược thi đại học chuyển thành con số đỏ chói: 30.

Không khí trong lớp căng thẳng chưa từng có.

Đến cả mấy người nghịch ngợm nhất cũng bớt ồn ào hơn nhiều.

Ngay cả Tống Vãn Tình cũng bắt đầu cảm thấy áp lực, thỉnh thoảng chịu yên một chút.

Nhưng phần nhiều vẫn là bám lấy Thẩm Tư Niên, lải nhải không ngừng:

“Làm sao bây giờ, Niên ngốc, nếu thi không tốt, bố mẹ tớ sẽ giết tớ mất…

“Cậu nhất định phải giúp tớ đấy…”

Thẩm Tư Niên im lặng, đôi mắt trũng sâu, hằn rõ quầng thâm, ánh nhìn mờ mịt.

Cho đến hôm đó, khi tan học, lớp đã gần như vắng bóng người.

Thẩm Tư Niên quay lại.

“Vân Khuynh.

“Nhất định… phải như thế này sao?

“Sao chúng ta… lại thành ra như bây giờ?”

Ngòi bút tôi dừng lại.

Tôi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Anh gầy đi một chút,

Giữa chân mày chẳng còn sự tự tin và rực rỡ ngày trước,

Chỉ còn lại vẻ mệt mỏi và bất lực sau những kéo dài, giằng co.

Tôi nói:

“Con đường này… là cậu tự chọn.”

“Tớ…” — Anh nghẹn lời, nét mặt thoáng hiện vẻ đau đớn.

“Tớ chỉ… chỉ nghĩ là vì Vãn Tình vừa mới tới,

“Tớ không thể mặc kệ cô ấy…

“Tớ không nghĩ rằng…”

Anh không nghĩ rằng… tôi sẽ coi là thật.

Cũng không nghĩ rằng… tôi sẽ rời đi.

Tôi biết.

Gương mặt anh trắng bệch, không thốt nên lời.

Tôi khẽ cười:

“Cậu vừa muốn hưởng cái náo nhiệt, sự ngưỡng mộ mà cô ấy mang đến,

“Lại vừa không nỡ bỏ sự yên ổn và những buổi giảng bài mà tớ cho cậu.

“Trên đời này, không có chuyện một mũi tên trúng hai đích.

“Đây là câu hỏi trắc nghiệm, và cậu… đã chọn đáp án từ lâu rồi.”

Anh vội vàng tiến thêm nửa bước, giọng khẩn thiết:

“Tớ hiểu rồi… Cho tớ một cơ hội nữa được không?

“Đợi thi xong đại học, chúng ta…”

“Không cần.” — Tôi đứng dậy, đeo cặp lên vai.

“Đừng ngoái đầu lại nữa.

“Chúng ta… đều phải bước tiếp về phía trước.”

Cả người anh khẽ run lên.

Ánh sáng trong mắt anh từ từ tắt lịm, chỉ còn lại một màu xám tro.

Cuối hành lang, Lục Tuần đang dựa tường chờ tôi.

“Chậm quá.”

“Ừ.” — Tôi đáp thản nhiên.

“Xử lý chút… rác thôi.”

Khi chúng tôi sánh vai bước xuống cầu thang, cậu ấy bỗng hỏi:

“Có tự tin chứ?”

“Tạm ổn.”

“Muốn thi vào đâu?”

Tôi suy nghĩ một lát:

“Muốn thử sức vào trường đại học tốt nhất.”

“Được.” — Lục Tuần gật đầu.

“Biết rồi.”

19

Những ngày cuối cùng.

Thời gian như bị ép chặt, trôi nhanh trong sự căng thẳng, như một miếng bọt biển bị vắt kiệt.

Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy tiếng họ vang lên ở góc hành lang.

“Niên ngốc! Bài này làm thế nào vậy! Mau nói cho tớ biết đi!” — Giọng Tống Vãn Tình đầy lo lắng.

“Tớ cũng không biết! Cậu tự nghĩ trước được không? Tớ cũng đang rối đây!”

“Cậu lớn tiếng cái gì! Nếu không phải vì trước đây cậu mải mê… thì bây giờ tớ có kém thế này không?!”

“Đổ lỗi cho tớ sao? Tống Vãn Tình, cậu nói lý một chút được không! Là ai ngày nào cũng kéo tớ đi chơi? Là ai…”

Tiếng cãi vã bỗng im bặt khi tôi bước ngang qua.

Ánh mắt Thẩm Tư Niên lướt tới, gương mặt thoáng hiện vẻ phức tạp đến khó tả.

Tống Vãn Tình thì trừng tôi một cái, vành mắt đỏ hoe.

Tôi giả vờ như không thấy gì.

Thật ra, trước khi trưởng thành, giữa chúng tôi đã sớm xuất hiện một đường ranh giới.

Kỳ thi tốt nghiệp trung học là một lần.

Còn kỳ thi đại học… chính là lần quyết định nhất.

Thế giới của họ, sớm đã chẳng còn liên quan đến tôi.

Còn tôi, mục tiêu luôn rõ ràng: bước vào ngôi trường đại học tốt nhất.

Ngày thi đại học, thời tiết đẹp hiếm thấy.

Trước cổng trường người đông như hội.

Tôi kiểm tra lại thẻ dự thi và đồ dùng một lần cuối, hít sâu một hơi, chuẩn bị bước vào phòng thi.

“Vân Khuynh.”

Bước chân tôi dừng lại.

Thẩm Tư Niên đứng cách đó không xa, dường như có vô vàn lời muốn nói,

Nhưng cuối cùng, anh chỉ thốt ra ba chữ khô khốc:

“Thi tốt nhé.”

Tôi khẽ gật đầu:

“Cậu cũng vậy.”

Đôi môi anh mấp máy mấy lần,

Cuối cùng chỉ thở dài, bờ vai trùng xuống:

“…Ừ.”

Ngay khoảnh khắc tôi xoay người hòa vào dòng người,

Hình như nghe thấy giọng anh khe khẽ:

“Xin lỗi.”

20

Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.

Nộp xong bài thi môn cuối cùng, ánh nắng chói chang đến mức có phần gay gắt.

Sân trường lập tức bùng nổ đủ loại âm thanh: tiếng reo hò, tiếng khóc, tiếng tranh luận đáp án…

Như một cuốn phim bỗng bị tăng âm lượng lên tối đa.

Lục Tuần chen qua đám đông, ánh mắt sáng rực:

“Câu hình học cuối cùng, cậu kẻ đường phụ trợ nào thế?”

“Nối điểm C với trung điểm của EF.” — Tôi đáp.

Khóe môi cậu ấy cong lên:

“Giống tớ.”

Những ngày chờ kết quả, ngược lại còn dài hơn cả lúc ôn thi.

Tôi xin một công việc bán thời gian trong thư viện,

Những ngày ấy được lấp đầy bởi mùi sách và sự tĩnh lặng.

Ngày công bố điểm thi, tôi đang sắp xếp giá sách trong thư viện.

Điện thoại trong túi rung liên hồi.

Cuộc gọi đầu tiên là từ cô chủ nhiệm, giọng bà đầy kích động:

“Top 10 toàn tỉnh đấy! Vân Khuynh! Con đứng thứ 7 trong top khối tự nhiên! Con là niềm tự hào của trường đấy!”

Ngay sau đó là tin nhắn từ Lục Tuần, ngắn gọn súc tích:

【Tớ đứng thứ 9. Cậu thì sao?】

Tôi trả lời:

【Thứ 7.】

Cậu ấy gửi lại một biểu tượng mặt cười:

【Đúng như dự đoán.】

Rồi tiếp đến là tin nhắn từ bố mẹ, họ hàng, bạn bè…

Chiếc điện thoại nóng lên như sắp chảy ra.

Giữa một rừng tin nhắn chúc mừng,

Lặng lẽ nằm đó là một tin nhắn từ một số điện thoại quen thuộc mà tôi đã xóa từ lâu:

【Chúc mừng.】

Chưa đầy một phút sau, thêm một tin khác tới:

【Xin lỗi.】

Ngón tay tôi dừng trên màn hình vài giây, rồi bình thản vuốt sang trái, xóa đi.

Mọi thứ… cuối cùng cũng khép lại.

21

Ngày rời khỏi nhà là một buổi sáng nắng đẹp.

Bố mẹ nhất quyết đòi đưa tôi ra ga tàu, suốt dọc đường cứ dặn dò không ngừng.

Tôi kiên nhẫn lắng nghe, trong lòng vừa mong chờ cuộc sống mới, vừa xen lẫn chút bịn rịn khó nhận ra.

Sân ga đông đúc, tiếng chia tay vang vọng khắp nơi.

Bố mẹ lại cẩn thận dặn dò một hồi lâu,

Rồi mắt hoe đỏ, ngoái đầu nhìn theo từng bước, từng bước rời đi.

Tôi kéo vali, chuẩn bị lên tàu.

“Vân Khuynh.”

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, trong trẻo mà trầm ổn.

Lục Tuần đứng cách tôi mấy bước.

Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt chẳng hề có chút ngạc nhiên,

Như thể đây chỉ là một chuyến đi mà chúng tôi đã hẹn trước từ lâu.

“Trùng hợp ghê?” — Khóe môi tôi khẽ nhếch lên.

Cậu ấy bước tới gần, giọng mang theo một ý cười nhạt:

“Ừ, cũng trùng hợp thật đấy.

Chắc là… duyên số thôi.”

“Tớ cũng nghĩ vậy.”

Tiếng phát thanh của nhà ga vang lên, nhắc nhở hành khách chuẩn bị lên tàu.

Chúng tôi nhìn nhau, mỉm cười, chẳng cần thêm lời nào nữa.

Cậu ấy tự nhiên cầm lấy vali hơi nặng trong tay tôi:

“Đi thôi, tân sinh viên.”

“Ừ.”

Sau này tôi nghe nói…

Thẩm Tư Niên và Tống Vãn Tình chỉ đỗ được một trường đại học bình thường.

Hai trường cách nhau rất xa,

Hình như cũng chẳng thể như họ mong muốn, tiếp tục câu chuyện “thanh mai số một” nữa.

Chỉ học chưa bao lâu,

Những cảm xúc mập mờ sinh ra từ sự lệ thuộc và thói quen ấy,

Cũng nhanh chóng bị khoảng cách và hiện thực mài mòn, lặng lẽ kết thúc.

Ánh nắng xuyên qua mái vòm kính lớn, rải xuống nền ga.

Bóng của chúng tôi kéo dài, đan xen vào nhau, hướng về phía xa xăm.

Tiếng còi tàu vang lên, con tàu lao nhanh khỏi sân ga.

Cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ dần lùi về phía sau.

Một chương mới… đang chậm rãi mở ra.

Hết