- Trang chủ
- Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
- Chương 180: Xé bỏ nguỵ trang
Chương 180: Xé bỏ nguỵ trang
Truyện: Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Tác giả: Quất Tử Tranh Chấp Nhi
- Chương 1: Từ mùa hè rớt đến mùa đông
- Chương 2: Cậu xuyên qua?
- Chương 3: Thịt xông khói cùng Sadako
- Chương 4: Gặp lý chính
- Chương 5: Ngươi là ca nhi sao
- Chương 6: Về sau huynh chính là đại ca ruột của ta
- Chương 7: Tống Dĩ An cùng Khâu Đại Ngưu
- Chương 8: Bạch Đào keo kiệt bủn xỉn
- Chương 9: Món kho thịt nguội
- Chương 10: Đánh nát đầu chó của ngươi
- Chương 11: Cãi nhau
- Chương 12: Tiệm cầm đồ
- Chương 13: Tám lạng nửa cân
- Chương 14: Có phải cháu dạy hay không
- Chương 15: Bánh trôi
- Chương 16: Cọ cơm
- Chương 17: Quá khứ của Bùi Tranh
- Chương 18: Yếu đuối lại không biết xấu hổ
- Chương 19: Mua nhà mua đất
- Chương 20: Không thích
- Chương 21: Cơm hấp không khoai tây
- Chương 22: Tiếp xúc thân mật
- Chương 23: Cẩu cha
- Chương 24: Mua đồ
- Chương 25: Lâm Tầm
- Chương 26: Ý đồ xấu của Bạch Đào
- Chương 27: Bùi đại ca, huynh cứng quá
- Chương 28: Trong mắt y, cậu sạch sẽ đến thế sao?
- Chương 29: Nữ đại hiệp đầu xanh
- Chương 30: Bạc tuyết thược
- Chương 31: Soái quá mức cho phép
- Chương 32: Trộm
- Chương 33: Đi nha môn
- Chương 34: Đối chất trước công đường
- Chương 35: Trở về thôn
- Chương 36: Phải lớn lên thật tốt
- Chương 37: Làm ngăn bí mật
- Chương 38: Sữa đậu nành
- Chương 39: Cơm đậu hoa
- Chương 40: Mời khách ăn cơm kiểu khác lạ
- Chương 41: Mở không nổi miệng
- Chương 42: Lẩu
- Chương 43: Một chú chó con
- Chương 44: Thôi
- Chương 45: Nói chuyện phiếm
- Chương 46: Thiếu niên ốc sên
- Chương 47: Nghe lén
- Chương 48: Hỏi thăm chuyện xưa
- Chương 49: Giúp hai huynh đệ quét tước phòng ở
- Chương 50: Sinh vào ngày âm khí
- Chương 51: Bạch Đào phát uy
- Chương 52: Ý đồ tiếp cận Bùi Tranh
- Chương 53: Bạch Đào mệt thảm
- Chương 54: Lại cãi nhau
- Chương 55: Thay đổi ngành nghề
- Chương 56: Bùi Tranh hoảng loạn chạy trốn
- Chương 57: Trong thôn xảy ra chuyện
- Chương 58: Bùi Tranh nôn
- Chương 59: Bùi Tranh lại nôn
- Chương 60: Bánh bí đỏ
- Chương 61: Đồ ngọt chữa khỏi tâm hồn
- Chương 62: Cỗ máy múc cơm có lòng riêng
- Chương 63: Lời khen khiến tim đập thình thịch
- Chương 64: Mì cắt tay đậu Hà Lan thịt bằm
- Chương 65: Nhóm người quay lại
- Chương 66: Cô nương trước nhà Bùi Tranh
- Chương 67: Gặp lại Bùi Xuân Kiều
- Chương 68: Bùi Tranh lúc nhỏ
- Chương 69: Cái ôm bất ngờ
- Chương 70: Con dâu cao lớn
- Chương 71: Ta tin ngươi
- Chương 72: Ngươi làm, ta đều thích
- Chương 73: Đây là ánh mắt của thê tử ta!
- Chương 74: Mang "gai" chịu tội
- Chương 75: Hoa khai phú quý, trọn đời bầu bạn
- Chương 76: Quyết định chọn Bạch Đào
- Chương 77: Thẹn thùng
- Chương 78: Huynh sao lại ở đây?
- Chương 79: Thích Bùi Tranh
- Chương 80: Có nên theo đuổi không?
- Chương 81: Muốn hôn
- Chương 82: Chuyện xưa của tướng quân cùng tiểu đầu bếp
- Chương 83: Bánh mì mật ong vỏ giòn
- Chương 84: Việc tang lễ
- Chương 85: Bạch Đào thương tâm
- Chương 86: Diễn biến sự việc
- Chương 87: Khóc nhè làm sao bây giờ?
- Chương 88: Hỏi trực tiếp
- Chương 89: Bán bánh mì
- Chương 90: Công tử tuấn tú
- Chương 91: Hôn sự của An ca nhi
- Chương 92: Bạch Đào lại thử dò tâm
- Chương 93: Câu chuyện của khách nhân
- Chương 94: Thanh mai trúc mã
- Chương 95: Những người bạn như thế, càng nhiều càng tốt!
- Chương 96: Kế hoạch tỏ tình
- Chương 97: Niềm vui ngoài ý muốn
- Chương 98: Ta thích huynh
- Chương 99: Không buông tay
- Chương 100: Chén trà bị đổ
- Chương 101: Biết được chân tướng
- Chương 102: Bùi Tranh nghĩ vẩn vơ
- Chương 103: Bạch Đào chủ động tấn công
- Chương 104: Bùi Tranh không hiểu
- Chương 105: Tống Dĩ An dò hỏi
- Chương 106: Bạch Đào đi làm công
- Chương 107: Ngươi không được
- Chương 108: Lời đồn nhảm
- Chương 109: Chúng ta kết bái đi
- Chương 110: Người này, y nhất định sẽ bảo vệ
- Chương 111: Đóng dấu
- Chương 112: Phu quân
- Chương 113: Sáng sớm
- Chương 114: Đánh thắng cha
- Chương 115: Thái độ của Lục Hằng
- Chương 116: Ai là phu lang của ai?
- Chương 117: Toàn bộ gia sản
- Chương 118: Khoảng cách âm
- Chương 119: Bùi Tranh thay đổi
- Chương 120: Kết bái
- Chương 121: Xem ngày thành thân
- Chương 122: Đưa Bạch Đào về nhà
- Chương 123: Khách lấn chủ
- Chương 124: Đại Hoàng
- Chương 125: Bạch Đào ra chủ ý
- Chương 126: Cơn mưa lớn trong đêm
- Chương 127: Khâu Đại Ngưu
- Chương 128: Cần ta giúp một tay không?
- Chương 129: Ghen
- Chương 130: Nhỏ chỗ nào
- Chương 131: Hổ Tử làm lão cha nhà mình tức giận
- Chương 132: Dùng diêm tiêu làm băng
- Chương 133: Hổ Tử tức khóc
- Chương 134: Phòng ngừa chu đáo
- Chương 135: Lên núi hái rau dại
- Chương 136: Những chuyện vụn vặt
- Chương 137: Bảng đen bảng trắng
- Chương 138: Ý tưởng giống như yêu thích, mỗi người không giống nhau
- Chương 139: Thanh niên phải biết tiết chế
- Chương 140: Món quà dành cho Hổ Tử
- Chương 141: Vừa lợi hại vừa yếu mềm
- Chương 142: Giúp đỡ lẫn nhau
- Chương 143: Sính lễ hay là của hồi môn
- Chương 144: Sư lang
- Chương 145: Cha bị người hố!
- Chương 146: Ngươi chẳng phải đã đi học hai năm sao?
- Chương 147: Bùi Đại Bảo gây chuyện thị phi
- Chương 148: Câu nào cũng có hồi đáp
- Chương 149: Quấn quít
- Chương 150: Em nói ăn được thì ăn được
- Chương 151: Tức phụ của Đại Hắc thành huynh đệ
- Chương 152: Một đấu ba
- Chương 153: Chiếm hữu
- Chương 154: Nhận được hậu ái
- Chương 155: Rất thích
- Chương 156: Cố Tư Nam
- Chương 157: Ớt
- Chương 158: Chuyện xưa của Vu đại phu
- Chương 159: Phương thuốc
- Chương 160: Chuyện xưa kể tiếp
- Chương 161: Sẽ không
- Chương 162: Mật văn
- Chương 163: Thuộc về huynh
- Chương 164: Bệnh kín ở phương diện kia
- Chương 165: Chuẩn bị khai trương
- Chương 166: Hổ Tử chấp nhất
- Chương 167: Ngọc ca nhi và Hổ Tử có phải là bằng hữu tốt nhất thiên hạ không
- Chương 168: Hoạt động khai trương
- Chương 169: Tống Dĩ An bị chặn đường
- Chương 170: Một màn xin lỗi bồi tội đẹp mắt
- Chương 171: Tự mình cưới mình?
- Chương 172: Là ngoại truyện nhưng không tính là ngoại truyện
- Chương 173: Vẫn là ngoại truyện không tính là ngoại truyện
- Chương 174: Cánh tay mảnh khảnh
- Chương 175: Trở về thôn
- Chương 176: Vô phúc hưởng thụ
- Chương 177: Bùi Tuấn bị đánh
- Chương 178: Gột rửa hiềm nghi
- Chương 179: Vết thương "nặng"
- Chương 180: Xé bỏ nguỵ trang
- Chương 181: Dùng hết rồi sao?
- Chương 182: Làm trò cười.
- Chương 183: Náo nhiệt
- Chương 184: Lẩu cá
- Chương 185: Đợi để gả cho huynh
- Chương 186: Em có thể dạy ta
- Chương 187: Huynh là muốn làm ta bỏng chết sao?
- Chương 188: Bánh ngọt
- Chương 189: Ốm nghén?
- Chương 190: Xác nhận mang thai
- Chương 191: Đây là trò gì vậy?
- Chương 192: Gieo gió gặt bão?
- Chương 193: Ồn ào và đáng yêu
- Chương 194: Bất ngờ dành cho nhau
- Chương 195: Gây thêm phiền toái
- Chương 196: Không hối hận
- Chương 197: Song hỷ lâm môn
- Chương 198: Đêm tân hôn
- Chương 199: Sớm sớm chiều chiều [Hoàn chính văn]
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Nghe thấy người trong phòng nói tình hình nghiêm trọng, phu thê Bùi Vĩnh Quý lập tức hoảng hốt, luống cuống đứng giữa đám đông.
Bạch Đào thấy thế, nhịn cười, liền nhón bước đuổi theo Vu đại phu cùng phu lang đang chuẩn bị rời đi, nói: "Vu đại phu, vậy ngày mai sáng sớm ta dẫn Tranh ca tới tìm ngài, đến lúc đó liền làm phiền ngài một phen."
Vu đại phu không hiểu vì sao Bạch Đào phải nhắc lại, chỉ đáp: "Vừa rồi trong phòng chẳng phải đã nói xong rồi sao? Ngày mai tới là được. Có thể trị tận gốc thì ta ắt sẽ dốc hết sức."
Phu thê Bùi Vĩnh Quý nghe được đối thoại ấy, chân lập tức mềm nhũn, cả người run rẩy: chẳng lẽ thương tích nặng tới nỗi ngay cả Vu đại phu cũng không dám đảm bảo chữa khỏi?
Nương Bùi Tuấn túm lấy tay áo Bùi Vĩnh Quý, mặt mày trắng bệch: "Vĩnh Quý, giờ phải làm sao đây?"
"Làm sao?!"
Bùi Vĩnh Quý giận quá, hất tay tức phụ ra, quát lớn: "Bà đánh người, giờ còn hỏi ta làm sao?! Ta còn muốn hỏi bà làm sao đó! Ai cho bà như mụ chanh chua xông lên động thủ?!"
Nương Bùi Tuấn bị quát cho tủi thân, cũng nổi giận gân cổ cãi: "Ta khi ấy không phải cũng vì muốn đòi lại công bằng cho Tuấn nhi sao! Còn không phải tại ông, chuyện chưa rõ ràng đã vội đi tìm người ta đòi bồi thường! Giờ lại đổ hết tội lên đầu ta?!"
Chuyện đòi bồi thường nhầm người vốn đã khiến Bùi Vĩnh Quý mất hết thể diện, giờ lại bị chính tức phụ mình chỉ thẳng ra trước đám đông, thể diện không còn, lửa giận bùng lên, giơ tay tát thẳng một cái.
"Bà cái đồ phá gia chi tử, thành sự thì ít bại sự thì nhiều!"
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên khiến đám đông xôn xao, ngay cả Bạch Đào cũng nhíu mày,chỉ nghe tiếng đã biết Bùi Vĩnh Quý ra tay không hề nhẹ.
Cậu khẽ nhón chân, ghé tai Bùi Tranh thì thầm: "Đánh thê tử trước mặt bao người, chẳng phải hạng nam nhân tốt. Huynh chớ có học theo."
Bùi Tranh chẳng thèm để tâm đến màn náo loạn ấy, chỉ hơi cúi người xuống, để Bạch Đào khỏi phải nhón chân, dịu giọng đáp: "Ta sẽ không đối xử với em như vậy."
Phu lang mềm mại yếu ớt thế này, y còn muốn cưng chiều trong lòng bàn tay còn không kịp, sao nỡ ra tay.
Nương Bùi Tuấn ôm lấy gò má nóng rát, ngây người, nước mắt trào ra, trân trân nhìn Bùi Vĩnh Quý như không dám tin.
Bùi Vĩnh Quý cũng biết mình nhất thời xúc động, trong lòng chột dạ, không dám nhìn thẳng tức phụ.
"Được lắm, Bùi Vĩnh Quý! Ông dám đánh lão nương! Ông cứ một mình mà sống qua ngày đi!"
Nương Bùi Tuấn nói xong, liền ôm mặt khóc nức nở chạy đi.
Đám người vây xem thấy vậy cũng chẳng biết nên khuyên thế nào, chỉ đành giục: "Ôi chao, còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo đi!"
"Nghe khẩu khí này, sợ là muốn về nhà mẹ đẻ rồi!"
Bùo Vĩnh Quý liếc nhìn Bùi Tranh từ đầu đến cuối chẳng buồn để tâm tới đám loạn này, rồi vội vã quay đầu chạy đi.
Bạch Đào thầm nghĩ: cậu còn chưa cần ra tay, tự bọn họ đã rối loạn thành một đám, đúng là buồn cười.
Đám thôn dân thấy không còn trò hay để xem, cũng lần lượt chào hỏi qua loa với Bùi Tranh và Bạch Đào rồi giải tán, chỉ là dọc đường xuống núi, miệng ai nấy vẫn không ngừng bàn tán:
"Không ngờ Bùi Vĩnh Quý lại là hạng người như vậy, trước kia cứ tưởng lão ta thành thật lương thiện lắm."
"Con trai bị người ta đánh gãy chân, trong lòng nóng nảy thì cũng thôi đi, ai ngờ khi sự tình xảy ra lại chẳng có chút trách nhiệm, còn ra tay đánh thê tử nữa chứ."
"Ta với ông ta làm láng giềng mấy chục năm, thật sự trước giờ chưa nhìn ra."
"Trước kia Đại Bảo nhà ông ta ở học đường ức h**p người ta, ta còn từng nhắc nhở các ngươi rồi. Khi ấy còn không tin, giờ xảy ra chuyện chẳng phải lộ mặt thật rồi đó sao."
"Cháu trai nhà ta lúc trước cũng bị Đại Bảo bắt nạt, ban đầu trên mặt có vết thương còn không dám nói, cứ khăng khăng bảo là tự ngã. Ngươi nói xem, phải ác đến mức nào mới khiến trẻ con không dám tố cáo?"
"Còn sau đó sao biết được?"
"Chuyện này phải cảm tạ đệ tử Hổ Tử của Bùi Tranh mới được. Cháu ta bảo rằng, mỗi lần Đại Bảo bắt nạt ai, Hổ Tử đều ra mặt giúp đỡ. Đại Bảo sợ Hổ Tử nên cũng bớt hung hăng. Có người chống lưng, cháu ta mới dám về nhà kể thật."
"Ta lúc ấy nghe mà tức muốn chết, cũng từng định tìm Bùi Tuấn lý luận một trận, kết quả hắn ta quanh năm suốt tháng chẳng thấy mặt, mấy phen đi đều không gặp."
"Nói tới Hổ Tử, con trai ta cũng hay nhắc, bảo là người có tiền lại hào sảng, chẳng hề xem thường đám trẻ nông thôn quê ta. Chỉ là nghe nói ban đầu lười học, sau bị Bùi Tranh phạt một lần, liền ngoan ngoãn chịu khó đọc sách nhận chữ."
"Xem ra, Bùi Tranh thật sự không tệ. Nếu không, nhà người ta có tiền ai dám giao con cho y dạy dỗ?"
"Giờ ngẫm kỹ lại, lúc trước trong thôn có kẻ tung lời gièm pha Bùi Tranh, nhà Bùi Vĩnh Quý cũng chưa từng đứng ra nói giúp. Hỏi thì im như hến, đây chẳng phải ngầm thừa nhận hay sao?"
"Vậy còn Bùi Xuân Kiều và Bùi Nham, chẳng phải từng nói đỡ cho Bùi Tranh đó sao? Chỉ là sau này chẳng rõ vì sao lại không lên tiếng nữa."
"Ta coi tám phần là về nhà bị ăn đòn, không dám bênh vực cho Bùi Tranh nữa. Ngươi nhìn xem hôm nay tới tìm phiền toái, cũng chẳng thấy Bùi Xuân Kiều xuất hiện."
"Bùi Xuân Kiều với Bùi Nham hai đứa ở trong thôn vốn nổi danh ngoan ngoãn nghe lời, chẳng lẽ cũng như Bùi Vĩnh Quý, đều là giả bộ?"
"Ôi chao, chuyện này khó nói lắm. Chẳng phải ngoại sanh nhà ngươi dạo gần đây còn định nhắm vào Bùi Xuân Kiều đó sao? Ta thấy thôi thì dừng lại thì hơn, chưa nói cô nương kia thế nào, chỉ riêng kết thân với một nhà như vậy, cũng chẳng phải chuyện hay."
——
Đợi đến khi đám người tản hết, Bạch Đào mới lấy chìa khóa mở cửa phòng chứa đồ. Vừa hé cửa, còn chưa kịp mở lời, cậu đã sững lại tại chỗ.
Chỉ thấy Bùi Xuân Kiều ngồi chồm hổm trên chiếc ghế con, đầu vùi sâu trong hai cánh tay, cả người run rẩy khóc không thành tiếng.
Bùi Xuân Kiều biết, sau trận hôm nay, lớp vỏ bọc nhà mình e đã bị xé toạc, về sau trong thôn có khi người ta sẽ né tránh, bản thân nàng cũng có thể cả đời chẳng gả được đi.
Thế nhưng, thứ nghẹn lại trong lòng từ thuở bé thơ, giờ đây tựa hồ theo nước mắt mà tiêu tan hết.
Nhà nàng vốn dĩ chưa từng đẹp đẽ như vẻ ngoài, mà bản thân nàng cũng chẳng phải thiếu nữ dịu dàng ngoan ngoãn như thiên hạ vẫn tưởng.
Chỉ là, chỉ là, những năm tháng nàng kiên trì chống đỡ, tựa như trong khoảnh khắc ấy bị đánh vỡ tan tành.
Nàng không muốn để mọi người nghĩ rằng, người thẩm đã liều mạng cứu về là kẻ không xứng đáng, cho nên từ nhỏ nàng và Nhị ca vẫn luôn rất nghe lời.
Đặc biệt là Nhị ca, bởi huynh ấy biết sinh mệnh này của mình là thẩm dùng mạng đổi lấy.
Lúc tiểu thúc còn tại thế, đối với ba huynh muội họ đều hết mực tốt, nhất là đối với nàng và Nhị ca.
Bởi họ không phải hán tử, những thứ Đại ca có, hai người họ thường không được chia phần.
Nhưng hễ Bùi Tranh có thứ gì, tiểu thúc sẽ lén lút nhét thêm cho họ một chút.
Bùi Tranh khi ấy, chỉ lẳng lặng nhìn hai người, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, không hề có nửa phần tức giận vì đồ của mình bị san sẻ.
Nhị ca cũng thường kể với nàng những chuyện thuở nhỏ mà bản thân đã quên mất.
Khi Bùi Tranh tá túc trong nhà, đâu chỉ riêng y không có thịt ăn, mà cả nàng và Nhị ca cũng vậy.
Mỗi lần Bùi Tranh nghĩ cách kiếm được chút thịt, y đều âm thầm chia cho hai người họ một ít.
Dẫu ngoài mặt vẫn làm ra vẻ lạnh nhạt, nhưng Bùi Xuân Kiều hiểu rõ, bỏ qua huyết thống, Bùi Tranh mới thực sự giống huynh trưởng của họ.
Cho nên, mỗi lần nghe ai nói xấu Bùi Tranh, họ đều sẽ cãi lại.
Nhưng mỗi lần như vậy, bị cha nương phát hiện, sẽ bị đánh cho một trận.
Bùi Tranh từng tìm họ nói chuyện, bảo rằng y không để tâm, bảo họ đừng làm vậy nữa.
Kể từ lần đó, ánh mắt Bùi Tranh liền lạnh đi, không còn nhiệt độ như trước.
Bùi Xuân Kiều và Bùi Nham hiểu, vị ca ca từng hay cười kia, đã bị chính nhà họ hủy hoại rồi.
Bùi Xuân Kiều và Nhị ca đã từng muốn vạch trần sự giả dối của cha nương mình, thế nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
Bởi họ không muốn để người đời cảm thấy người thẩm đã cứu là không đáng giá.
Họ tự tìm cho mình một cái cớ, rồi tiếp tục rụt đầu trong chiếc vỏ rỗng ấy.
Nhưng Bùi Xuân Kiều hiểu rõ, sự thật là, phần nhiều vẫn là sợ hãi, sợ bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ.
Ý nghĩ muốn phơi bày chân tướng không biết bao lần trỗi dậy, nhưng can đảm gom góp được trong đêm đen, khi gặp ánh sáng ngày mới lại tan biến không còn.
Bởi vì nàng không có dũng khí như Bùi Tranh, có thể không bận tâm những lời đàm tiếu mà sống đường hoàng.
Hôm nay, việc bản thân chưa từng dám làm rốt cuộc cũng đã thành, thế nhưng lúc này nàng lại chẳng hề thấy sợ, chỉ có hối hận.
Hối hận vì không sớm đứng ra, hối hận vì đã diễn kịch suốt bao năm trời.
Khi nãy, nghe thấy cha nương mắng Bùi Tranh là "Bạch nhãn lang" vong ân phụ nghĩa, nàng bỗng nhiên hiểu ra —
Cha nương, có lẽ từ đầu đến cuối cũng chưa từng có chút áy náy nào.
Khoảnh khắc ấy, nàng muốn lớn tiếng phản bác: Bùi Tranh không phải bạch nhãn lang!
Nàng muốn đem toàn bộ sự thật phơi bày dưới ánh mặt trời.
Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, bởi chuyện bị nhốt trong kho chứa đồ kia nói ra chẳng ai tin.
Dẫu có huyết thống với Bùi Tranh, nàng lại không có quan hệ gì với Bạch Đào.
Trong thôn, những chuyện thế này luôn lan truyền cực nhanh, lại còn thêm mắm dặm muối đến khó tin.
Nàng cho dù không nghĩ đến danh tiếng của mình, cũng phải nghĩ cho Bùi Tranh và Bạch Đào.