Trần Tri Viễn vì lý lịch không tốt, bất đắc dĩ phải cưới tôi – một người xuất thân từ gia đình bần nông suốt tám đời.
Chúng tôi đã kết hôn nhiều năm, tôi luôn đặt anh ta lên hàng đầu.
Thậm chí khi anh ta nói không muốn em gái phải xuống nông thôn chịu khổ, bảo tôi nhường công việc cho cô ấy, tôi cũng đồng ý.
Tôi cứ mãi đắm chìm trong giấc mơ tự lừa dối bản thân, tự nhủ rằng Trần Tri Viễn yêu tôi.
Cho đến khi mối tình đầu của anh ta trở thành góa phụ, quay về tìm anh ta nương tựa.
Vì người phụ nữ đó, anh ta thậm chí không tiếc ra tay đánh tôi.
Khoảnh khắc bàn tay anh ta giáng xuống, trái tim tôi hoàn toàn chết lặng.
Tôi quyết định chấp nhận đề nghị của cô ruột, đến Cảng Thành nương nhờ bà.
Dù sau này Trần Tri Viễn có cầu xin tôi ở lại thế nào đi nữa, trái tim tôi cũng không còn chút dao động nào.
1
Trần Tri Viễn nói với tôi rằng hôm nay là sinh nhật của Hân Hân, bảo tôi làm một đĩa thịt kho tàu mang sang cho con bé.
Nói rồi, anh ta lấy ra một miếng thịt.
Miếng thịt đó ít nhất cũng phải nửa cân.
Phải biết rằng vào những năm đầu thập niên 80, cả tháng hai vợ chồng tôi cộng lại cũng chỉ được phân đúng một cân tem phiếu thịt.
Mà tem phiếu tháng này, chúng tôi đã dùng hết từ lâu.
Tôi hỏi anh ta: “Anh lấy đâu ra tiền và tem phiếu thịt?”
“Anh mượn của đồng nghiệp, tháng sau trả lại.”
Nhìn miếng thịt trước mặt, tôi run rẩy nói:
“Trần Tri Viễn, anh có biết tôi đã bao lâu rồi không được ăn miếng thịt nào không?”
“Tiền bạc và tem phiếu trong nhà, anh đều tiêu hết vào mẹ con Hàn Nhân Nhân và Hân Hân rồi.”
“Nhà chúng ta cũng đâu phải khá giả gì, vậy mà anh lại nghĩ đến chuyện tổ chức sinh nhật cho con gái người khác.”
“Anh nhìn quần áo tôi đang mặc xem, vá chồng lên vá, bao nhiêu lớp rồi?”
“Còn nhìn xem Hàn Nhân Nhân mặc gì, toàn là vải mới may thành.”
“Tôi ăn ngô khoai sắn, còn anh đưa cho mẹ con họ toàn là bánh bao bột mì trắng.”
“Anh đường đường là Phó phòng văn phòng của nhà máy thực phẩm, vậy mà vợ anh lại sống chẳng khác nào đang ở thời kỳ nạn đói.”
“Trần Tri Viễn, lương tâm anh bị chó ăn mất rồi sao?”
2
Tôi liên tục chất vấn Trần Tri Viễn, cũng nhân cơ hội này trút hết những uất ức trong lòng.
Còn anh ta, như thường lệ, lại nói ra những lời vô tình, lạnh nhạt.
“Tô Diệp, em sao cứ tính toán chi li mãi thế?”
“Nhân Nhân một thân một mình nuôi con, đâu có dễ dàng gì. Anh với cô ấy quen biết bao nhiêu năm rồi, giúp đỡ một chút có gì sai?”
“Em là vợ anh, em hiểu tính anh, vậy thì nên tôn trọng quyết định của anh.”
“So với Nhân Nhân, em đã hạnh phúc hơn cô ấy rất nhiều rồi. Em còn gì mà không hài lòng?”
“Mỗi ngày anh đi làm đã đủ mệt mỏi, em có thể đừng gây chuyện vì mấy chuyện vặt vãnh này được không?”
Nghe xong những lời đó, tôi càng giận hơn.
“Trần Tri Viễn, anh đi làm mệt, vậy anh nghĩ tôi ở nhà thì nhàn hạ lắm sao?”
“Với lại, chẳng phải do anh ép tôi nghỉ việc, nhường công việc cho em gái anh à?”
“Khi đó là anh cầu xin tôi, bảo tôi giúp gia đình anh mà.”
Kể từ khi Hàn Nhân Nhân mất chồng, đến nương nhờ Trần Tri Viễn, những cuộc cãi vã như hôm nay giữa tôi và anh ta đã xảy ra vô số lần.
Tôi biết cứ thế này là không đúng, nhưng nỗi tủi thân và uất ức khiến tôi không thể giữ bình tĩnh.
Chỉ khi hét lên chất vấn, tôi mới có thể trút hết sự bực bội trong lòng.
Trần Tri Viễn nhìn tôi, không giải thích, cũng không an ủi.
Anh ta chỉ lạnh nhạt nói tôi bình tĩnh lại, rồi cầm miếng thịt đi ra ngoài.
Tôi nghe thấy anh ta nói với bác Vương ở sân trước, nhờ bác ấy làm giúp món thịt kho tàu.
Anh ta còn nói sẽ để lại cho bác nửa bát làm thù lao.
Ha…
Khoảnh khắc đó, lòng tôi đau đến tột cùng.
Thì ra, trong mắt anh ta, tôi còn chẳng bằng một bác hàng xóm.
Tôi lau nước mắt.
Tôi hiểu rằng, vào lúc này, ngoài bản thân mình ra, chẳng còn ai thương xót tôi nữa.
3
Năm nay là năm thứ tám tôi và Trần Tri Viễn kết hôn.
Thực ra, xét về gia cảnh, tôi và anh ta vốn chẳng nên có duyên với nhau.
Tôi từng gặp anh ta từ khi còn nhỏ.
Khi đó, anh ta là một cậu ấm nhà giàu.
Bố mẹ anh ta đều từng du học nước ngoài, cách nói chuyện cũng đầy vẻ tri thức.
Gia đình tôi bao đời nay đều làm nông, cả dòng họ cộng lại còn chưa nhận biết được nhiều chữ như một mình Trần Tri Viễn.
Nhưng đời người vốn lắm biến cố.
Bố mẹ anh ta bị tố cáo tham nhũng và nhận hối lộ.
Họ kiên quyết không nhận tội, cuối cùng tự sát trong văn phòng để chứng minh sự trong sạch.
Lúc đó, Trần Tri Viễn vừa tròn mười tám tuổi, đang làm nhân viên văn phòng tại nhà máy thực phẩm.
Nhưng vì ảnh hưởng từ bố mẹ, anh ta cũng sắp bị đuổi việc và bị điều xuống nông thôn.
Có người đã hiến kế cho anh ta, bảo anh ta cưới một người vợ có lý lịch trong sạch để cải thiện thân phận.
Và thế là tôi trở thành vợ anh ta.
Thực ra, khi đó, trong lòng Trần Tri Viễn đã có người anh ta yêu.
Người đó chính là Hàn Nhân Nhân.
Chỉ là không phải anh ta phụ bạc, mà là do Hàn Nhân Nhân cũng có lý lịch không tốt, không chịu được khổ nên đã đi lấy chồng trước.
Chồng cô ta là một tay anh chị có tiếng ở vùng này, ai ai cũng biết.
Dù ông ta đã ngoài bốn mươi, nhưng vẫn có không ít cô gái trẻ tranh nhau gả cho ông ta.
Hàn Nhân Nhân có thể chen chân vào cũng tốn không ít công sức.
Hai năm đầu sau khi tôi và Trần Tri Viễn kết hôn, cuộc sống khá êm đềm.
Nhưng chẳng bao lâu, em gái anh ta – Trần Văn Tâm – sắp tốt nghiệp cấp ba, đối diện với việc phải xuống nông thôn lao động.
Trần Tri Viễn đề nghị tôi nhường công việc của mình cho em gái anh ta, như vậy cô ấy sẽ không cần phải đi xa.
Đúng lúc đó, tôi phát hiện mình mang thai.
Trần Tri Viễn nói rằng tôi có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi, dưỡng thai ở nhà.
Chương 2 ấn vào đây:
