Quay lại chương 1 :
“Không phải thế đâu Hân nhi, nay ta đã biết yêu là cảm giác gì rồi.”
“Ta biết, ta yêu nàng.”
“Nhưng ta thì không yêu ngươi.”
Tiêu Dạ khựng lại một thoáng, dường như trong cơn hỗn loạn, lại đột nhiên sinh ra lòng cố chấp.
“Ngươi đang dối ta, đúng chăng?”
“Tiêu Dạ, ta không dối ngươi. Từ đầu đến cuối ta đều không yêu ngươi. Ta cũng từng cố sức phá bỏ hôn ước giữa ta và ngươi, chỉ là rốt cuộc, mọi nỗ lực đều tan thành mây khói.”
“Nhưng ta muốn nhìn về phía trước, bởi nay ta đã có được điều lòng ta hằng khao khát.”
“Vậy nên, ngươi có thể buông tha cho ta được chăng?”
“Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng sau cùng trong mắt chàng vụt tắt, như mặt hồ chết không gợn sóng.
Song, ta sẽ không vì thương xót mà quay lại nơi từng giam hãm mình như ngục thất.
Ta và chàng không phải chưa từng có khả năng.
Nếu khi mới thành thân, chàng chịu đối xử tốt với ta một chút.
Nếu Tiêu Nghiễn Chu và Tiêu Nghiễn Tịch không học theo sự lạnh nhạt của chàng, có lẽ ta đã vì con mà lưu lại.
Nhưng trên đời, chẳng có hai chữ “nếu như”.
Dù giờ bọn họ đã thay đổi tính tình…
Ta cũng sẽ không vì thế mà từ bỏ tự do của mình.
11
Ta lại lên đường, chẳng phải vì sợ họ tiếp tục tìm đến, mà là bởi ta muốn đi thêm nhiều nơi, nhìn thêm nhiều cảnh, ở thêm nhiều chốn.
Tiêu Dạ là vương gia Đại Minh, sự vụ vốn đã bề bộn.
Mà lần này, lời ta cũng đã nói tuyệt, hẳn chàng sẽ không còn xuất hiện nữa.
Hai năm trôi qua, ta đã đi qua rất nhiều nơi.
Học được nhiều điều trước kia từng ao ước.
Thỉnh thoảng, ta vẫn đọc sách, song phần lớn thời gian, ta tự mình chấp bút viết sách.
Viết lại những điều mắt thấy tai nghe, cảm thụ trong lòng.
Trong một lần lên núi săn bắn, ta vô tình cứu một vị lão nhân bị rắn độc cắn.
Lão là y giả, dạy ta nhận biết các loại dược thảo, cách chế thuốc, thậm chí cả cách dùng ngân châm.
Sau khi cứu sống lão, lão nói ta có thiên tư dị bẩm, nhất định muốn thu ta làm đồ đệ.
Ta từ chối, lão liền mặt dày không chịu rời đi.
Người gì đâu, lại còn báo ân kiểu như vậy?
Nhưng nhờ lão bám theo, ta dần phát hiện — thứ lão dùng, dường như không phải thuốc… mà là độc.
Sư phụ thế này, ta nguyện nhận.
Bởi ta vốn thiếu một bản lĩnh bảo thân.
Mà độc… lại thích hợp nhất.
12
Ta lại bị Diệp Trinh tìm được, song lần này, người hắn tìm không phải ta, mà là sư phụ ta.
Lúc ấy ta mới vỡ lẽ — lão già kia, lại là độc tiên lừng lẫy khắp thiên hạ.
Ta không nhịn được trêu ghẹo: “Lão đầu tử, che giấu cũng khéo đấy.”
“Tôn sư trọng đạo!” Lão phản ứng nhanh, tiện tay đưa ngón trỏ khẽ gõ mũi ta một cái.
“Không ngờ, nha đầu ngươi lại chính là vương phi bỏ trốn của vị vương gia bá đạo ấy?”
“Nói bậy! Ta có giấy hòa ly!”
Diệp Trinh đứng bên, mồ hôi lấm tấm trên trán, chỉ biết cười khổ.
“Tuyết tiên sinh, Thẩm cô nương, hai vị vẫn nên theo ta đến gặp vương gia trước đã.”
“Sư phụ già ta tuổi cao sức yếu, đến ngân châm còn cầm chẳng vững, Diệp hộ vệ, chi bằng để tiểu đồ của lão đi thay vậy!”
Dứt lời, sư phụ liền đẩy ta ra trước, kế đó chân như dính gió, một hơi chạy mất.
Hảo lắm, lại bị bán đứng rồi.
Ta đã từng bảo Tiêu Dạ đừng xuất hiện trước mặt ta, không ngờ cuối cùng người xuất hiện trước mặt chàng lại là ta.
Bất quá, nếu chàng dám cợt nhả, ta liền một châm khiến chàng câm luôn.
Chàng nay bị Thánh thượng phái đến tiểu thành nơi biên ải, e là đã bị giáng chức.
“Diệp Trinh, ngươi kể cho ta nghe tình hình của Tiêu Dạ.”
“Tuân lệnh, Thẩm cô nương.”
“Điện hạ vào nửa năm trước, trong lúc tuần phòng cổng thành, đột nhiên thổ huyết một ngụm lớn.”
“Danh y không tra ra nguyên cớ, triều đình cũng phái ngự y đến, vẫn chẳng chẩn ra điều chi, cuối cùng đoán rằng điện hạ có thể trúng phải kỳ độc.”
“Triệu chứng ra sao?”
“Khó ăn uống, thường xuyên nôn huyết.”
Lúc gặp lại Tiêu Dạ, chàng đã chẳng còn bộ dạng xưa kia, gò má hốc hác vàng vọt, gầy đến lộ xương.
Diệp Trinh gọi tỉnh chàng: “Điện hạ, đồ đệ của độc tiên đã tới.”
Tiêu Dạ chậm rãi mở mắt, không nhìn ta, mà ánh mắt trống rỗng dán lên trần, tay vươn về phía trước.
Ta bước tới bắt mạch, lại dùng ngân châm thử độc.
“Điện hạ không trúng độc, mà là can uất khí kết, lòng mang u sầu, kẹt mãi nơi dĩ vãng chẳng thoát ra.”
“Ta sẽ kê một thang thuốc giúp trợ lực, nhưng điều trọng yếu, vẫn phải trông vào điện hạ.”
Vừa dứt lời với Diệp Trinh, ta đã thấy Tiêu Dạ chăm chăm nhìn ta không chớp.
Thanh âm chàng khàn đục khô khốc: “Hân nhi, là nàng sao? Nàng đã trở về rồi ư?”
“Điện hạ, ta là đồ đệ của độc tiên.”
“Hân nhi, nàng biết lòng ta u uất, xin nàng hãy nhìn ta một chút, hãy cứu lấy ta.”
Ta nhịn chẳng nổi nữa: “Tiêu Lâm Phong! Sao ngươi có thể nhu nhược đến thế? Ngươi còn nhớ, ngươi là vương gia Đại Minh triều, là phụ thân của Nghiễn Chu và Nghiễn Tịch hay chăng?”
“Hân nhi, nhưng nàng cũng là mẫu thân của chúng.”
“Nàng có biết không, kể từ khi nàng rời đi, mỗi khi ta nhắm mắt đều là hình bóng nàng — dáng nàng khi đề thơ họa tranh, nụ cười nàng, ánh mắt nàng…”
“Từ khi nàng đi, Nghiễn Tịch ngày ngày khóc lóc, Nghiễn Chu cũng chẳng còn lòng học hành.”
“Đủ rồi.”
“Lúc ta còn ở vương phủ, ngày nào cũng nhận lấy ánh mắt lạnh nhạt, lời nói lạnh lùng từ các ngươi, chẳng lẽ không phải sao?”
“Những ngày ta sống nơi vương phủ, các ngươi tồn tại trước mặt ta chẳng khác gì đã chết, vậy mà đến khi ta rời đi, các ngươi lại hóa thân thành trượng phu si tình, hài nhi đáng thương?”
“Chỉ cho phép các ngươi không thương ta, lại không cho phép ta ghét các ngươi?”
“Vương gia, ngươi không thấy nhục sao? Thân là nam tử mà chẳng có chút khí khái! Nếu ngươi còn chút lương tâm, đã chẳng đem khổ đau của mình ra ràng buộc ta!”
“Lời đã tận, thuốc ta sẽ kê, về sau đi thế nào, thì tự mình lựa lấy đường.”
Ta rời khỏi, chẳng một ai dám cản.
Về đến khách điếm, sư phụ ta đang ung dung uống rượu.
Ta thay lão trả tiền, lại cạn chén còn lại trong hồ lô: “Ta muốn rời đi, lão có đi không?”
“Đi! Đương nhiên theo đồ nhi ta đi rồi!”
Lão đầu cười hớn hở: “Theo đồ nhi mới có thịt ăn!”
Tâm tình ta cũng khá lên vài phần.
Chúng ta lại tiếp tục chu du thiên hạ, không nghe thấy tin Tiêu Dạ tử vong, chắc rằng chàng đã bình an.