“Không được báo cảnh sát!” Trần Niên không cần suy nghĩ, phản xạ lập tức phản đối.
Tôi bật cười, liếc nhìn mẹ chồng và cô cả Trần, chậm rãi hỏi:
“Biết tại sao hắn không dám báo cảnh sát không? Bởi vì người thật sự xúi giục Bạch Phối đẩy Trần Dạng… là Bạch Ninh.”
“Câm miệng! Lâm Nguyệt! Cô mà còn nói bậy nữa, tôi giết cô!”
Trần Niên gào lên, giọng như xé họng, không còn chút lý trí.
Tôi mỉm cười, lấy điện thoại ra, bật đoạn ghi âm đã chuẩn bị sẵn:
“Ninh Ninh, có đúng là em bảo thằng bé Phối đẩy Dạng Dạng không?”
“Không… không phải em! Em không có!”
“Vậy là thằng bé nói dối? Đi, mình cùng nó đối chất.”
“Đừng! Đừng mà… Niên ca… xin lỗi… Là Dạng Dạng chửi em là tiểu tam, là hồ ly tinh… còn đánh em nữa. Thằng bé Phối thấy vậy… nó còn nhỏ, không hiểu chuyện… chỉ là muốn bênh vực em người dì mà nó thương thôi… nó không cố ý… nó thật sự không muốn hại Dạng Dạng…”
“Dạng Dạng đánh em à?”
Không khí trong phòng như bị bóp nghẹt.
Cả mẹ chồng, cô cả Trần, đều cứng đờ tại chỗ.
Còn Trần Niên sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng.
“Hu hu hu… Niên ca… Em không nói với anh… thật ra trước kia chúng ta từng có một đứa con… nhưng đứa bé đó… bị Dạng Dạng đánh đến mất rồi. Nếu không nhờ thằng bé Phối hôm đó… em và con đã một xác hai mạng…”
“Ninh Ninh, em khổ quá rồi…”
“Niên ca, vì anh… khổ mấy em cũng chịu được…”
Khi đoạn ghi âm vang lên đến đây, sắc mặt Trần Niên từ giận dữ chuyển sang xấu hổ và phẫn nộ đến mất lý trí.
Hắn lao về phía tôi, định giật lấy điện thoại.
Tôi nhanh chân né sang một bên, lùi lại hai bước, tắt ghi âm, lạnh nhạt nhìn hắn:
“Trần Niên, nói dối mãi, đến mức tự lừa luôn cả chính mình… có thấy buồn cười không?”
Trải qua một kiếp, tôi đã quá rõ bản chất ích kỷ đến tận xương tủy của nhà họ Trần, nên đương nhiên luôn có sự đề phòng.
Trong thời gian nghỉ ngơi ở viện điều dưỡng, tôi đã cho người âm thầm theo dõi Bạch Ninh và Trần Niên, ban đầu chỉ định thu thập vài tấm ảnh thân mật, ép hắn ly hôn.
Không ngờ, lại vô tình ghi âm được đoạn hội thoại này.
7
“Trần Niên… mấy lời này… là thật sao?”
Mẹ chồng run rẩy cất lời, môi bà run lên, ánh mắt đục ngầu, chậm rãi nhìn về phía Trần Niên.
Lần này… ngay cả chính bà… cũng không thể tự lừa mình được nữa.
Bà ấy có thể tha thứ cho Trần Niên vì hắn là con ruột của mình.
Nhưng Bạch Ninh và Bạch Phối thì sao? Chúng có đáng để tha thứ không?
Trần Niên vì một người đàn bà ngoài luồng, lại có thể làm ngơ trước cái chết oan ức của em gái ruột.
Người mẹ đã mất con gái, chỉ còn biết bám víu vào đứa con trai duy nhất để sống tiếp giờ đây, đến cảm giác an toàn cũng không còn.
Hôm nay, hắn có thể vì Bạch Ninh mà bỏ mặc em gái chết.
Ngày mai, hắn cũng có thể vì Bạch Ninh mà bỏ rơi luôn cả người mẹ này.
Từ giây phút đó trở đi, chuyện này không còn đơn thuần là báo thù cho Trần Dương nữa.
Vì tương lai của chính mình, vì những ngày già yếu không ai nương tựa, mẹ chồng tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho Bạch Ninh.
“Trần Niên!”
“anh là đồ súc sinh không còn nhân tính! Cùng hít thở với anh một bầu không khí cũng khiến tôi buồn nôn! Ký vào đơn đi, ngày mai đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn!”
Có lẽ giọng tôi quá lạnh lùng, nên Trần Niên gào lên mà không thèm suy nghĩ:
“Cô nằm mơ đi!”
Tôi khẽ nhếch môi, giơ điện thoại lên:
“Anh có thể không ký. Nhưng đoạn ghi âm này sẽ xuất hiện trong điện thoại của tất cả những người anh quen biết.”
Trần Niên giận dữ lao tới, giật lấy điện thoại từ tay tôi, hung hăng đập vỡ nó xuống đất.
Tôi lập tức lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách, giọng bình tĩnh:
“Tôi đã hẹn giờ gửi bằng email. Ba giờ chiều hôm nay, nếu tôi không huỷ, nó sẽ được gửi đến trang web chính thức của bệnh viện trung tâm sản phụ, các tài khoản truyền thông lớn… và cả Trương Chí.”
“Lâm Nguyệt! Tại sao cô phải đối xử với tôi như vậy? Tôi đã nói rồi mà, giữa tôi và Ninh Ninh không có gì cả! Tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô! Cô còn định gây chuyện đến bao giờ nữa?!”
“Gây chuyện?” tôi bật cười, giọng lạnh như băng.
“Trần Niên, đến nước này rồi mà anh còn nghĩ tôi vì chuyện anh ngoại tình mà làm ầm lên? Vậy trong lòng anh, mạng sống của em gái ruột chỉ nhẹ như vậy thôi sao? Tôi nói cho anh biết tôi đòi ly hôn không phải vì Bạch Ninh, mà là vì tôi không muốn sống với một kẻ cầm thú, mắt chỉ có tình ái, đến cả mạng người thân cũng nhắm mắt làm ngơ!”
“Tôi… không phải vậy! Lâm Nguyệt, cô đang nói bậy! Tôi đâu có không quan tâm Dương Dương… tất cả là vì cô! Là cô cứ phá đám khi tôi ở bên Ninh Ninh, nên hôm đó tôi mới tưởng cô nói dối…”
“Câm miệng đi! Những lời này anh giữ lại mà đi kể cho linh hồn em gái anh nghe! Mau ký tên đi, còn mười phút nữa là đến ba giờ rồi.”
Sắc mặt Trần Niên lập tức vặn vẹo, ánh mắt toát lên sự tức giận đến điên cuồng:
“Lâm Nguyệt, không có tôi, cô chẳng là gì hết! Đã muốn ly hôn thì đừng hòng lấy đi bất cứ thứ gì của nhà tôi!”
Tôi hất bản thoả thuận ly hôn ra trước mặt hắn:
“Tôi đã nói rồi tôi ra đi tay trắng! Ký đi!”
Khi Trần Niên nhìn thấy điều khoản trong thỏa thuận, vẻ mặt hắn tái mét rồi lập tức giận dữ tột độ, cầm bút ký vội vàng rồi giận dữ ném bản thỏa thuận vào mặt tôi.
Tôi không hề thấy bị sỉ nhục
Trong mắt tôi, hắn giờ đây chẳng khác gì một con chó hoang bị đuổi khỏi nhà.
“Ngày mai đến cục dân chính, đừng quên.”
Tôi cầm bản thoả thuận ly hôn, quay người rời đi.
Ngày mai Trần Niên có đến hay không, tôi không quan tâm.
Chỉ cần hôm nay tôi thể hiện rõ thái độ, thì người nhà họ Trần cũng hiểu tôi khinh thường Trần Niên, và kiên quyết muốn ly hôn.
Tự nhiên họ sẽ không còn mơ tưởng chuyện dùng hôn nhân để khống chế tôi nữa.
Còn kết cục của Trần Niên, trong lòng tôi từ lâu đã có sẵn.
Không ly hôn cũng chẳng sao cả tôi có cách khiến hắn sống không bằng chết.