Vì chồng tôi không có khả năng sinh con, nên tôi buộc phải làm thụ tinh ống nghiệm.

Tôi đã tiêm hàng trăm mũi, chịu đủ mọi đau đớn, cuối cùng cũng bình an sinh con.

Nhưng sau khi đứa bé chào đời, anh ta lại lấy lý do đứa bé không phải con ruột của mình để bỏ mặc mẹ con tôi.

Không chỉ vậy, anh ta còn thường xuyên qua đêm không về nhà.

Cuối cùng còn sinh tật bạo lực gia đình, đánh tôi đến mù một mắt.

Một cuộc đời bình thường của tôi, bị anh ta hủy hoại hoàn toàn.

1

Ông trời thương xót,Mở mắt lần nữa, tôi phát hiện mình đã quay về quá khứ.

Lần này, tôi quyết định phải tránh xa anh ta, để mặc anh ta chìm đắm trong vực thẳm của chính mình.

Mở mắt ra, tôi thật sự đã quay về quá khứ.

Tôi nhận ra mình đang ngồi trên ghế bệnh viện, chờ kết quả khám.

Tôi giật mình tỉnh táo hẳn.

Thì ra tôi đã quay lại thời điểm hai năm trước.

Kiếp trước, vì đã một năm kết hôn mà vẫn chưa có thai, gia đình của Lâm Thâm nghi ngờ cơ thể tôi có vấn đề nên bắt tôi đi khám tổng quát.

Tôi cũng có chút nghi ngờ bản thân, nên nhân dịp cuối tuần đã đến bệnh viện.

Nhưng kết quả cho thấy tôi hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì cả.

Thế là tôi bắt đầu nghi ngờ vấn đề nằm ở phía Lâm Thâm, và yêu cầu anh ta cũng đi khám.

Không ngờ anh ta vừa nghe đã nổi giận, nói tôi làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông như anh ta.

Mãi rất lâu sau, khi vẫn không có con, Lâm Thâm mới miễn cưỡng đến bệnh viện kiểm tra.

Kết quả là anh ta bị chẩn đoán vô tinh — cả đời không thể có con.

Sau đó, gia đình Lâm Thâm quỳ lạy năn nỉ tôi làm thụ tinh ống nghiệm.

Tôi chịu tiêm vô số mũi, trải qua bao đau đớn, cuối cùng cũng sinh con bình an.

Nhưng đứa bé vừa chào đời, Lâm Thâm liền thay đổi.

Từ người từng hứa sẽ coi đứa trẻ như con ruột, anh ta quay ngoắt thái độ, không thèm quan tâm con cái.

Với tôi thì mở miệng là chửi mắng.

Anh ta cho rằng tôi sinh con là để cắm sừng anh ta.

Nhưng rõ ràng là lúc đầu chính miệng anh ta đồng ý mà!

Bố mẹ chồng cũng suốt ngày thở dài than vãn, nói tôi không giữ đúng bổn phận làm vợ, thi thoảng lại tìm cách khiến tôi bực tức.

Tôi không phục, cãi lại.

Lâm Thâm lập tức tát tôi một cái.

Từ đó trở đi, tôi như sống trong địa ngục.

Vài năm sau, khi bị đánh đến mù cả hai mắt, tôi không chịu nổi nữa mà nhảy lầu tự tử.

Giờ được sống lại một lần nữa, tôi quyết không mềm yếu như trước.

Tôi phải rời khỏi gia đình như ác quỷ đó càng sớm càng tốt.

Sau khi quyết định xong, tôi lập tức rời khỏi bệnh viện.

Tôi lên mạng tìm mấy mẫu báo cáo kiểm tra, rồi đến tiệm in để in ra.

Tôi nhét báo cáo vào túi, rồi quay về nhà.

Trong phòng khách, Lâm Thâm đang ngồi trước máy tính chơi game, tiếng bàn phím lạch cạch vang lên liên hồi, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài câu chửi thề.

Bố chồng thì ngồi trên sofa vừa hút thuốc vừa xem TV, dù có gạt tàn và thùng rác ngay bên cạnh, ông ta vẫn thích tiện tay ném tàn thuốc và rác xuống sàn.

Còn mẹ chồng thì ung dung ăn trái cây do tôi mua.

Kiếp trước tôi cũng chẳng hiểu mình bị gì, lại dại dột gả vào cái nhà ích kỷ này, còn nghe lời họ mà sinh con.

Lần này thì tôi không ngu ngốc như thế nữa.

Mẹ chồng thấy tôi về, liếc mắt một cái rõ dài rồi hất cằm hỏi:

“Về rồi à? Kết quả kiểm tra có chưa?”

Căn phòng ồn ào bỗng chốc yên tĩnh hẳn.

Lâm Thâm ngừng chơi game.

Bố chồng ngừng hút thuốc.

Cả nhà trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi “ừ” một tiếng, cố tình tỏ ra chột dạ, lôi một góc tờ kết quả khám bệnh ra khỏi túi.

“Có… có kết quả rồi.”

2

Mẹ chồng thấy tôi ỉu xìu như vậy thì lập tức bước nhanh tới, giật phắt tờ giấy khỏi túi tôi.

Bà ta liếc vài cái rồi trợn tròn mắt hét lên:

“Vô sinh do miễn dịch!”

“Là… là cái gì cơ?”

Tôi lắp bắp nói:

“Bác sĩ bảo là trong cơ thể có kháng thể chống tinh trùng… nên không thể mang thai.”

Mẹ Lâm Thâm nghe không hiểu, chỉ hỏi:

“Thế có chữa được không?”

“Có thì có… nhưng phải tốn rất nhiều tiền, mà cũng không chắc bao giờ mới khỏi được…”

Tôi vừa dứt lời, mẹ chồng lập tức gào to một tiếng, rồi ngã phịch xuống đất.

“Trời ơi là trời, tôi tạo nghiệt gì mà gặp phải thứ gà mái không biết đẻ trứng như mày, Chương Tiểu Huệ ơi là Chương Tiểu Huệ!

Mày hại cả nhà tao rồi!

Mày định để nhà tao tuyệt tử tuyệt tôn hay sao hả trời ơi!”

Bà ta ngồi dưới đất, vừa đập tay thùm thụp vừa gào khóc, nước mắt nước mũi chảy tèm lem đầy mặt.

Tôi nhìn mà buồn cười trong lòng — đúng là chiêu tủ của bà ta.

Trước đây mỗi lần không vừa ý chuyện gì, bà ta đều diễn màn này: ngồi đất ăn vạ, khóc lóc thảm thiết.

Lúc đó tôi thấy mất mặt nên thường nhịn nhục cho xong, dù bản thân không muốn cũng phải nuốt vào.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, tôi chỉ thấy nực cười.

Mong sao đến một ngày bà ta biết “bảo bối” con trai bà ta mới là người không thể sinh con, xem bà ta còn diễn được thế nào.

Lâm Thâm và bố chồng ban đầu còn đứng một bên, thấy mẹ chồng làm ầm ĩ như vậy thì vội chạy lại.

Lâm Thâm nhặt tờ giấy dưới đất lên nhìn vài giây, sắc mặt lập tức đen như đít nồi.

Bố chồng thì ôm ngực kêu khổ:

“Đúng là đại họa cho gia môn, đại họa cho gia môn mà…”

Nói rồi người ông ta lảo đảo như muốn ngã.

Mẹ chồng thấy vậy cũng không kịp gào nữa, vội đứng dậy đỡ chồng lên sofa.

Lâm Thâm thì đóng vai con trai hiếu thảo, nào là rót nước, nào là lấy thuốc.

Ba người họ tình cảm thân thiết, duy chỉ có tôi bị gạt ra ngoài.

Cũng may, tôi đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của cả gia đình này, giờ không còn đau lòng nữa.

Thậm chí trong lòng còn thầm mong đợi cái ngày mà bọn họ phát hiện người thật sự không thể sinh con chính là Lâm Thâm, không biết sẽ là cảnh tượng thế nào.

Nghĩ đến đó, khóe môi tôi khẽ nhếch lên mà chẳng kiểm soát được.

Không ngờ lại bị mẹ chồng bắt gặp.

Bà ta gần như dí thẳng ngón tay vào mặt tôi, nước miếng bắn tung tóe:

“Ông già nhà này bị mày làm tức đến phát bệnh mà mày còn cười được hả?

Đồ đàn bà bất hiếu!

Con trai tao bị mày hại thảm rồi!”

“Má… con xin lỗi, con không cố ý…”

Tôi vờ tỏ ra nhút nhát, khóc hu hu.

“Má ơi, má đừng bắt anh Lâm Thâm ly hôn với con mà…

Con không thể sinh con, mà nếu ly hôn thì con sống sao nổi…”

Câu nói đó như gợi đúng ý mẹ chồng.

“Đúng rồi! Tao phải bắt con trai tao ly hôn với mày!

Đàn bà không biết đẻ mà còn muốn bám lấy nhà tao, ai cho mày cái mặt đó hả?

Mày không đẻ được còn muốn kéo con trai tao xuống hố cùng mày.

Tao phải cho nó ly hôn ngay lập tức!”

Thấy mẹ chồng đã rơi vào cái bẫy tôi giăng sẵn, tôi liền khóc thảm thiết hơn.

3

“Không mà… con không muốn ly hôn…

Con không sinh được, trong người lại chẳng có tiền… thì biết sống sao?

Bác sĩ nói bệnh này chữa được mà, chỉ cần… chỉ cần hai trăm triệu thôi là có thể chữa…”

Sắc mặt mẹ Lâm Thâm càng lúc càng dữ tợn hơn khi nghe đến chuyện hai trăm triệu.

“Hai trăm triệu á? Có bán mày đi cũng không đáng giá đến thế!”

“Ngày mai tụi bây đi cục dân chính làm đơn ly hôn cho tao!”

Bà ta quay sang Lâm Thâm, nói như ra lệnh.

Không biết Lâm Thâm đang nghĩ gì, nhưng anh ta không trả lời ngay.

Mẹ chồng kéo anh ta ra một góc, nhỏ giọng dặn:

“Không lẽ con còn có tình cảm gì với nó hả? Má nói cho con biết, đừng có mà ngu.

Nó giờ vừa không đẻ được, lại không có tiền, con còn ở với nó làm gì?”

“Hai trăm triệu cái gì? Đừng nói là trị khỏi được bệnh hay không, mà nếu má có chừng đó tiền thì đã cưới cho con một đứa con gái tơ ngon lành rồi, chẳng phải ngon hơn nó à?

Con nhìn nó đi, có gì đâu – nhan sắc không, gia thế cũng không.

Mẹ thì là mẹ kế, nhà chẳng có ai giúp đỡ.

Con nghĩ thật kỹ đi, nếu thật sự có bệnh thì bên nhà nó có ai bỏ tiền ra chữa cho nó không?

Đừng có khờ dại!”

“Còn nữa, ai biết được nó vô sinh là vì cái gì.

Có khi phá thai nhiều quá rồi không chừng.”

Tuy bà ta hạ giọng, nhưng âm lượng đó chẳng gọi là nhỏ được.

Tôi đứng ngay gần đó, nghe rõ mồn một từng chữ.

Lúc đầu Lâm Thâm còn im lặng, nhưng đến khi mẹ anh ta nói đến câu cuối cùng, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Anh ta là kiểu người nhạy cảm, đa nghi.

Không biết trong đầu đang nghĩ gì, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng nghiến răng nói một câu:

“Ly dị.”

Tôi nhìn anh ta, buồn bã hỏi từng chữ:

“Anh thật sự muốn ly hôn?”

Anh ta tránh ánh mắt tôi, lí nhí:

“Ly hôn chứ còn gì nữa.

Mẹ tôi nói đúng, ai biết cô bên ngoài làm cái gì, đến giờ còn chẳng mang thai được.”

Trong đầu tôi chợt hiện lên ký ức kiếp trước.

Sau khi Lâm Thâm bị phát hiện hoàn toàn không thể có con, anh ta từng quỳ gối khóc lóc cầu xin tôi đừng rời bỏ anh ta, đừng ly hôn.

Vì sĩ diện, sau đó anh ta còn đổ hết lỗi lên đầu tôi.

Tất cả mọi người đều nghĩ lỗi là do tôi.

Không ai biết rằng người thật sự có vấn đề… chính là anh ta.

Có lẽ từ đầu đến cuối, anh ta vốn dĩ là người ích kỷ và vô cảm như thế.

Chỉ là tôi đã quá muộn mới nhận ra.

Tôi ngẩng đầu nhìn cả gia đình họ:

Mẹ chồng đắc ý.

Bố chồng ngồi trên ghế sofa không nói câu nào, nhưng ánh mắt thì rõ ràng là tán thành.

Cả nhà đúng là một lũ ích kỷ.

Tôi không nhịn nổi nữa, vung tay tát cho Lâm Thâm một cái.

“Thằng khốn nạn!”

“Anh đừng có đổ vấy lên đầu tôi, đừng tưởng tôi không biết mấy trò bẩn của anh ở công ty.”

“Muốn ly hôn? Được thôi.

Đưa tôi mười triệu, không thì đừng hòng!”

Lâm Thâm nghe tôi nói đến chuyện công ty, lập tức thẹn quá hóa giận.

“Chương Tiểu Huệ, cô đừng quá đáng!”

Mẹ chồng thấy con trai bị đánh, điên tiết lao đầu về phía tôi.

“Mày dám đánh con tao! Tao liều mạng với mày!”

Nhìn mẹ chồng như con trâu húc tới, tôi vội né sang một bên.

Kết quả là bà ta không kịp hãm lại, đầu đập thẳng vào cạnh bàn.

Chương 2 ở đây nha: