Kiếp trước, ba tôi ngoại tình rồi chuyển hết tài sản cho tiểu tam.

Mẹ tôi bị ép dắt tôi rời khỏi nhà trong cảnh tay trắng.

Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày ba mẹ chuẩn bị ly hôn.

Ba tôi nói:

“Muốn giành quyền nuôi Linh Nhi thì phải tay trắng ra đi!”

Nhìn mẹ đang định ký vào đơn ly hôn, tôi vội vàng lên tiếng:

“Ba, mẹ chẳng biết kiếm tiền, con không muốn theo mẹ chịu khổ đâu, con muốn theo ba!”

Kiếp này, tôi sẽ đích thân báo thù cho mẹ, khiến gã đàn ông cặn bã và ả đàn bà ti tiện phải trả giá bằng máu!

01

“Ly hôn đi!” – giọng ba tôi lạnh lẽo và tàn nhẫn. “Mọi thứ trong nhà này đều do tôi làm ra. Vì cô chăm con nên tôi có thể chia cho cô chút tài sản. Nhưng con gái phải ở với tôi!”

“Mạc Tuấn Dân, anh đúng là đồ khốn! Có mẹ kế thì có cha ghẻ. Dù tôi chẳng lấy gì cả, tôi cũng phải mang con gái theo!”

Tiếng cãi nhau vang lên từ tầng dưới, đầu tôi choáng váng.

Tôi thật sự đã trọng sinh, quay về đúng ngày ba mẹ ly hôn.

Kiếp trước, “bạch nguyệt quang” của ba – Kiều Hữu San – bất ngờ dẫn con về nước và làm cùng công ty với ba tôi.

Sau khi ly dị, cô ta nhanh chóng cấu kết với ba tôi, rồi gửi đoạn video giường chiếu của hai người cho mẹ tôi.

Mẹ tức giận, giành được quyền nuôi tôi, và chấp nhận tay trắng ra đi.

Ly hôn xong, mẹ tôi đi làm bảo mẫu theo hợp đồng, nghề càng lúc càng ổn định.

Đến khi Kiều Hữu San sinh con, cô ta dò ra nơi mẹ tôi làm việc, cố tình chọn mẹ làm người chăm bé.

Sang đến ngày thứ ba, cô ta ném con mình xuống đất rồi vu oan rằng mẹ tôi muốn hại chết đứa bé.

Ba tôi không phân rõ trắng đen, cùng cô ta xô mẹ tôi ngã xuống lầu.

Mẹ chết tại chỗ, bọn họ còn xúi con trai của Kiều Hữu San ra làm chứng giả, nói mẹ chết do tai nạn.

Tôi đau đớn, tinh thần suy sụp vì mất mẹ.

Trên đường đến dự tang lễ, tôi gặp tai nạn xe và chết thảm nơi đầu đường xó chợ.

Còn ba tôi và tiểu tam thì sao?

Một nhà bốn người, có tiền, có nhà, có xe, sống sung túc đủ đầy.

Có lẽ ông trời không nhẫn tâm, nên cho tôi một cơ hội sống lại.

Kiếp này, tôi sẽ thay mẹ và chính mình, giành lại tất cả những gì thuộc về chúng tôi.

Khiến cặp đôi cặn bã đó phải đền nợ máu bằng máu.

02

“Vậy thì như cô nói đi, Linh Nhi theo tôi, còn cô tay trắng ra đi!” – Mạc Tuấn Dân đã tính sẵn, vừa nói vừa lấy đơn ly hôn ra. “Nếu đồng ý thì ký vào đi!”

Tôi chạy vội xuống cầu thang, bật khóc:

“Con đâu còn là đứa trẻ! Ba mẹ đã từng hỏi con muốn theo ai chưa?”

Cả hai đều khựng lại.

“Linh Nhi, mẹ đã nuôi con từ nhỏ, chắc chắn con sẽ chọn mẹ chứ?” – mẹ vội lên tiếng.

“Con tất nhiên muốn theo mẹ. Nhưng mẹ đã từng nghĩ đến chuyện sẽ nuôi con bằng gì chưa?” – tôi lạnh lùng hỏi lại.

Mẹ tôi nghẹn lời, không nói gì.

Tôi cầm lấy đơn ly hôn, nhìn thấy một điều khoản nổi bật:

“Bên nữ nuôi con, tự nguyện từ bỏ toàn bộ tài sản chung, bao gồm nhưng không giới hạn: nhà, tiền gửi ngân hàng, xe cộ và các tài sản khác.”

“Con muốn theo ba. Ba có thể kiếm tiền, sau này cũng có thể nuôi con.”

Tôi thấy Mạc Tuấn Dân đắc ý cười, còn mẹ thì sững sờ, không thể tin nổi.

Tôi tiếp lời:

“Vậy đổi lại nội dung đi. Đổi thành: bên nam nuôi con và tự nguyện từ bỏ toàn bộ tài sản.”

Tôi nhào tới ôm cổ Mạc Tuấn Dân:

“Ba à, con biết ba là giỏi nhất. Dù hai cha con có tay trắng rời đi, sau này chắc chắn còn kiếm được nhiều hơn bây giờ, đúng không?”

03

“Tất cả tiền đều do tôi kiếm ra, sao tôi phải tay trắng rời đi?” – Mạc Tuấn Dân điên cuồng lắc đầu.

“Linh Nhi, con vẫn là con nít, chẳng hiểu gì đâu, đừng xen vào chuyện của người lớn!”

“Con hiểu rồi! Miệng thì nói muốn nuôi con, thật ra đều là nói dối!” – tôi mím môi, tỏ ra tủi thân

“Nếu vậy thì… con không theo ai cả!”

……….

Tôi tiện tay xé nát bản thỏa thuận ly hôn.

Vừa khóc tôi vừa chạy về phòng mình, lập tức gọi điện cho dì Phùng Tiêu – bạn thân của mẹ tôi.

Dì là luật sư, cũng là bạn học đại học của mẹ. Hồi đó hai người ở chung ký túc xá, thân thiết như chị em ruột.

Sau này mẹ tôi sớm kết hôn, còn dì Tiêu lại dấn thân thương trường, mở hẳn một văn phòng luật sư riêng.

Kiếp trước, mẹ tôi vì xúc động mà ly hôn, giành quyền nuôi tôi nhưng lại bị gài bẫy, ra đi tay trắng. Dì Tiêu tức đến phát điên, nhưng vì có chữ ký trắng đen rõ ràng, nên cũng đành bất lực.

Kiếp này, tôi phải giành lại quyền lợi lớn nhất cho mẹ.

“Linh Nhi, đừng khóc, con làm rất tốt! Giờ hãy trông chừng mẹ con, đừng để mẹ ký bất cứ thứ gì, dì đến ngay đây!” – dì Phùng Tiêu nghe tôi nói đã xé thỏa thuận, lập tức khen tôi hết lời.

“Đưa điện thoại cho mẹ con, dì muốn nói vài câu với cô ấy…”

Tôi vừa bước ra khỏi phòng thì mẹ đã đẩy cửa vào.

“Là điện thoại của dì Tiêu…” – tôi đưa máy cho mẹ.

Vừa lúc đó, đầu dây bên kia vang lên tiếng quát giận dữ:

“Diệp Chi Hân, chị bị ngu à?! Thỏa thuận tay trắng mà cũng muốn ký?! Não chị bị lừa đá à?! Chị định để Linh Nhi theo chị ăn gió Tây Bắc sống qua ngày hả?!”

Nhờ tôi chen vào, lại thêm những lời cảnh tỉnh từ dì Phùng Tiêu, cuối cùng mẹ tôi cũng tỉnh ra.

Con cái là ràng buộc lớn nhất của người mẹ. Rất nhiều người phụ nữ vì con mà nhẫn nhịn, thậm chí hy sinh tất cả.

Mà gã cặn bã – ba tôi – lại chính là biết rõ điều đó nên mới xuống tay không thương tiếc.

04

Dì Phùng Tiêu đề xuất một phương án: từ bỏ quyền nuôi tôi, nhưng yêu cầu công chứng căn nhà đứng tên tôi.

Chúng tôi lo Mạc Tuấn Dân sẽ không đồng ý, nên gọi cho ông bà nội.

Tôi vừa khóc vừa kể lể với ông bà:

“Ba không cần con với mẹ nữa, còn định đưa căn nhà cho cô tiểu tam và đứa con trai cô ta dắt về…”

“Không biết chừng cô ta là lừa đảo, lỡ lừa ba rồi cuỗm luôn căn nhà thì sao ạ…”

Ông bà nội vừa nghe thế thì không thể ngồi yên, lập tức đến ngay.

05

Lần này, cuộc đàm phán ly hôn chủ động hơn nhiều. Mẹ tôi ủy quyền hoàn toàn cho dì Phùng Tiêu làm luật sư đại diện.

“Thân chủ của tôi từ bỏ quyền nuôi dưỡng Linh Nhi. Dù sao Linh Nhi cũng đã có chính kiến riêng, muốn theo ai là quyền của con bé.

Thân chủ tôi cũng từ bỏ việc chia tài sản, chỉ có một yêu cầu: căn nhà phải được công chứng sang tên Linh Nhi, trước khi con bé đủ mười tám tuổi thì không được chuyển nhượng, không được bán, không được sang tên.”

Tôi nghiêng đầu hỏi nhỏ:

“Con có thể ở với ba một thời gian, rồi lại ở với mẹ một thời gian không ạ?”

Dì Phùng Tiêu mỉm cười giải thích:

“Linh Nhi vừa nói đến một hình thức gọi là ‘nuôi dưỡng chung’. Đây là cách tốt nhất cho trẻ con.”

Ông bà nội tôi nghe xong liền hài lòng.

Dù sao tôi cũng là cháu ruột của họ. Còn đứa bé mà cô tiểu tam dắt theo là con trai, đã mười ba tuổi rồi.

Nếu nó là trẻ nhỏ thì còn có thể dần hình thành tình cảm, nhưng tuổi đó đã đủ ý thức, có suy nghĩ riêng.

Họ vừa sợ con dâu cũ chia tài sản, lại cũng lo cô con dâu mới là kẻ lừa gạt.

Nếu căn nhà để mẹ tôi đứng tên thì chắc chắn họ sẽ phản đối. Nhưng hiện tại, mẹ tôi về cơ bản vẫn là tay trắng ra đi, còn căn nhà đứng tên tôi – cháu ruột – thì ai cũng khó mà bắt bẻ.

Rời khỏi đó, mẹ tôi và dì Tiêu mỗi người kéo theo một vali – bên trong toàn là trang sức, túi xách hàng hiệu các loại.

Bán sơ sơ vài món cũng đã được mấy chục triệu. Mẹ tôi thuê một căn nhà nhỏ để ở tạm, chuẩn bị cho giai đoạn ổn định.

Kiếp này, mẹ không phải nuôi tôi, lại có chút tài sản trong tay, nên không cần phải làm bảo mẫu như kiếp trước.

Sau đó, chúng tôi bàn với nhau hay là thi lấy chứng chỉ.

Mẹ tôi ở nhà lâu năm, kiến thức đại học gần như đã quên sạch, có học lại cũng khó mà cạnh tranh được với người trẻ.

May mà mẹ tôi rất mê nấu ăn, nên cuối cùng quyết định thi lấy “chứng chỉ chuyên gia dinh dưỡng”.

Sau này sẽ làm food blogger – một chuyên gia ẩm thực.

06

Mẹ tôi vừa mới dọn ra khỏi nhà thì Mạc Tuấn Dân và Kiều Hữu San đã không thể chờ đợi lâu hơn, hết thời gian chờ ly hôn liền vội vàng đi đăng ký kết hôn.

Sau đó, tất nhiên là dọn về sống chung.

Việc đầu tiên mà Kiều Hữu San làm sau khi dọn vào là sa thải người giúp việc, rồi đề nghị ông bà nội chuyển đến sống cùng.

Một mặt là tiết kiệm tiền, mặt khác là muốn thể hiện một chút trước mặt ba mẹ chồng.

Mạc Tuấn Dân là quản lý cấp cao trong công ty, những năm gần đây thu nhập không tệ, nhưng căn nhà lại mua khá sớm — là căn ba phòng một phòng khách, rộng khoảng 150 mét vuông.

Với số người hiện tại trong nhà, không gian rõ ràng là không đủ.

“Tuấn Dân, anh xem nhà mình đông người như vậy, làm sao mà đủ ở? Hay là chúng ta bán căn này đi, mua căn mới bốn phòng một khách nhé.” – Chiêu Hữu San lại bắt đầu chiêu cũ như kiếp trước, chỉ khác là lần này lấy tôi làm lý do.

Bán rồi mua lại, tiện thể biến tài sản trước hôn nhân thành tài sản sau hôn nhân, tính toán đúng là quá rõ ràng.

Đáng tiếc, bây giờ căn nhà đứng tên tôi, ai cũng không bán được.

“Cái này…” – Mạc Tuấn Dân còn chưa kịp lên tiếng, bà nội tôi đã không vui.

“Con dâu à, ý con là gì đây? Chê tụi già chúng tôi vướng víu à? Là con chủ động mời tụi tôi đến ở, giờ mới chưa đầy một tháng đã muốn đuổi người ta đi? Được thôi, giờ chúng tôi dọn đi luôn!”

“Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, con không có ý đó mà…” – Chiêu Hữu San vốn chẳng có gốc rễ gì trong nhà này, dĩ nhiên không dám đắc tội với ông bà nội tôi.

“Cô đang ám chỉ là muốn đuổi cháu à?” – tôi lập tức rơi vài giọt nước mắt, “Ông nội, bà nội, dẫn cháu theo với… nếu không cô ấy nhất định sẽ đuổi cháu đi một khi hai người rời khỏi đây!”

“Sau này căn nhà này là của tôi. Cô là con gái, sớm muộn gì cũng lấy chồng, chi bằng đi luôn cho rồi!” – con trai của Chiêu Hữu San, tên là Chiêu Dược, hung hăng lên tiếng.

Mặt mọi người đều biến sắc.

Chiêu Dược mới chỉ mười ba tuổi, loại lời lẽ này chắc chắn là do có người dạy.

“Chiêu Dược! Con nói kiểu gì vậy hả?!” – Chiêu Hữu San vội vàng quát mắng con trai, sau đó lúng túng giải thích:

“Trẻ con mà, nói bừa thôi…”

Cô ta bịt miệng con rồi kéo nó vào phòng ngủ.

Người nói thì vô tâm, người nghe lại để bụng.

“Tuấn Dân, chẳng phải con từng nói vợ con không màng danh lợi, chỉ muốn sống bình yên với con thôi sao?” – ông nội lên tiếng không hài lòng.

“Bố thấy cô ta cũng toan tính nhiều đấy.”

“Bố, trẻ con thì biết gì đâu, chỉ buột miệng thôi mà… với lại Chiêu Hữu San cũng vì nghĩ cho mọi người, muốn đổi sang căn nhà lớn hơn để ai cũng thoải mái hơn…” – Mạc Tuấn Dân cố gắng xoa dịu.

“Muốn mua nhà thì tự bỏ tiền ra mà mua! Ba người các người dọn ra ngoài ở đi! Ông với bé Linh Nhi ở lại căn này!” – ông nội bực bội nói.

“May mà căn nhà này đứng tên Linh Nhi, không thì chắc giờ đã bị đem bán thật rồi!” – bà nội cũng chẳng giấu được sự bất mãn.

“Thôi thôi, đừng nói nữa. Nhà này không bán! Phòng khách cũng không nhỏ, mai gọi người tới sửa lại, ngăn ra thêm một phòng ngủ.” – Mạc Tuấn Dân dứt khoát tuyên bố xong thì đi vào phòng, chắc là vào dỗ tiểu tam rồi.

Hừ, tôi khẽ cười lạnh một tiếng, trong lòng thấy hả hê không ít.

Đọc tiếp