- Trang chủ
- Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc
- Chương 12: Không cho trả lời bão bình luận!
Chương 12: Không cho trả lời bão bình luận!
Truyện: Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc
Tác giả: Tử Lộc
- Chương 1: [Phần I. Trăng sáng] Chương 1: Thiếu niên có vấn đề ở tầng dưới
- Chương 2: Kẹo
- Chương 3: Công chúa tóc mây
- Chương 4: Đánh gãy tay tôi
- Chương 5: Rubik
- Chương 6: Không đau nữa
- Chương 7: Chúc cậu lần sau không thất tình
- Chương 8: Sao lại là cậu?
- Chương 9: Các cậu là bạn hả?
- Chương 10: Về nhà
- Chương 11: Tầng dưới
- Chương 12: Không cho trả lời bão bình luận!
- Chương 13: Nước ngọt
- Chương 14: Gió đêm
- Chương 15: Hương hoa quế
- Chương 16: Giáo đường
- Chương 17: Thuốc trị bỏng
- Chương 18: Chiến tranh lạnh
- Chương 19: Kẹo Thỏ Trắng
- Chương 20: Tối nay có muốn đến nhà tôi không?
- Chương 21: Đàn ghi-ta
- Chương 22: Hồ lô dâu tây
- Chương 23: Ngọn nguồn
- Chương 24: Bạo lực ẩn
- Chương 25: Cậu và Tưởng Tự có quan hệ gì
- Chương 26: Cậu khác
- Chương 27: Tôi đưa cậu đi ngắm biển
- Chương 28: Tôi thích con trai
- Chương 29: Cậu đang yêu đúng không!
- Chương 30: Cuộc sống của người bình thường
- Chương 31: Muốn tao viết thư tình cho mày không
- Chương 32: Mãi nồng cháy
- Chương 33: Lạc điệu
- Chương 34: Nhịp tim
- Chương 35: Cậu ấy thích mình?
- Chương 36: Người cậu từng thầm yêu
- Chương 37: Tựa một nụ hôn
- Chương 38: Đi làm thêm
- Chương 39: Hai gia đình
- Chương 40: Tỏ tình
- Chương 41: Yêu mụ cả đầu
- Chương 42: Ngủ ngon
- Chương 43: Hẹn sinh nhật gặp
- Chương 44: Năm mới
- Chương 45: Hôn
- Chương 46: Yêu đương
- Chương 47: Vẫn nhớ cậu
- Chương 48: Yêu đương đấy cậu có hiểu không?!
- Chương 49: Ghi chú WeChat
- Chương 50: Vết bỏng
- Chương 51: Trì Nhuế Nhuế
- Chương 52: Tình yêu là sự nảy sinh
- Chương 53: Tranh chân dung
- Chương 54: Thi đấu
- Chương 55: Tuổi mười bảy
- Chương 56: Mưa lớn
- Chương 57: [Phần II. Khó gặp] Chương 57: Vụ án
- Chương 58: Gặp gỡ
- Chương 59: Mời em ăn một bữa nhé
- Chương 60: Em có bạn trai chưa?
- Chương 61: Lời thật lòng
- Chương 62: Đòi nợ
- Chương 63: Tương lai xán lạn
- Chương 64: Ăn cơm
- Chương 65: Anh theo đuổi em được không?
- Chương 66: Chúng ta rồi sẽ trưởng thành
- Chương 67: Khương Hiển về rồi
- Chương 68: Phí tư vấn
- Chương 69: Linh nghiệm
- Chương 70: Cậu sống ở tuổi 18
- Chương 71: Thời khắc thi đại học
- Chương 72: Kết màn
- Chương 73: Chia tay
- Chương 74: Đóng vảy
- Chương 75: Em đồng ý
- Chương 76: Xuân rực rỡ
- Chương 77: Thẻ ngân hàng
- Chương 78: Ba mẹ
- Chương 79: Giao thoa
- Chương 80: Ve sầu
- Chương 81: Kiến nghị
- Chương 82: Tấm ảnh
- Chương 83: Mùa hè hạnh phúc
- Chương 84: Ngoại truyện 1: Tiệc họp mặt
- Chương 85: Ngoại truyện 2: Quyến rũ
- Chương 86: Ngoại truyện 3
- Chương 87: Ngoại truyện 4
- Chương 88: Ngoại truyện 5
- Chương 89: Ngoại truyện: Nếu
- Chương 90: Ngoại truyện Thất tịch: Chạy về phía anh
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Mặc dù trường học quy định giờ tự học buổi sáng là 7 giờ 20 phút, nhưng lớp 12 ngầm mặc định sớm hơn hai mươi phút. Sáng hôm sau, Tưởng Tự vừa thức dậy vệ sinh cá nhân thì Tưởng Chính Hoa đã đi rồi.
Tưởng Tự ăn nhanh hai lát bánh mì. Cậu xem giờ, còn ba phút nữa mới 6 giờ rưỡi. Cậu chộp lấy sữa bò vẫn chưa xé mở ở kế bên, xách balo đóng cửa xuống lầu.
Ở khúc rẽ cầu thang tầng hai, Trì Việt đang đứng chơi điện thoại trước cửa. Thấy Tưởng Tự xuống, hắn bỏ điện thoại vào túi đồng phục.
Hôm nay hắn mặc đồng phục, mới toanh, thoảng mùi nước giặt, chắc hẳn vừa giặt tối qua. Đồng phục của trường THPT số 2 thành phố Ninh là màu đen trắng kết hợp, luôn bị học sinh mỉa mai trông chẳng khác nào con gấu trúc, nhưng Trì Việt mặc vào lại rất có sức sống.
Ngủ một giấc là Trì Việt đã quên chuyện hai người móc mỉa nhau trên WeChat tối qua, lúc đi còn chào hỏi "Chào, ăn sáng chưa".
Thực ra cậu chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không trông mong đối phương trả lời. Chẳng ngờ Trì Việt lại nhấc mi mắt, đáp lời "chưa".
"À." Trì Việt ngớ ra, tiện tay đưa sữa trong tay cho đối phương.
"Hay là cậu lót dạ đã nhé?"
Trì Việt liếc nhìn, sữa tươi nhiều canxi, có lẽ Tưởng Tự muộn giờ nên định uống trên đường. Hắn không nhận: "Thôi."
Không cần thì thôi.
Tưởng Tự thu tay về, xé mở ống hút c*m v** hộp sữa, hút mạnh một ngụm thật to. Lúc ra khỏi chung cư đơn nguyên thì bắt gặp ông Vương đi trước họ một bước, ông chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
"Con chào ông." Tưởng Tự chào hỏi như mọi lần: "Hôm nay ông dậy sớm vậy ạ?"
Ông Vương xua tay: "Không sớm không sớm, người già ngủ ít. Con đi học à?"
"Dạ." Tưởng Tự trả lời xong lại cười hì hì khen ông: "Ông còn trẻ mà, nhìn ông nhiều lắm năm mươi lăm tuổi chứ mấy."
Trì Việt thấy ông cụ mở cờ trong bụng, vẫy tay với hai người: "Cuối tuần tới chơi nhé, bảo bà gói sủi cảo cho mấy đứa."
Ra khỏi khu dân cư, bảo vệ cổng thấy Tưởng Tự cũng hỏi: "Chà, sao hôm nay không đi xe đạp?"
Trì Việt nhìn Tưởng Tự, đối phương không nhìn hắn mà trả lời rất trôi chảy: "Kẹt đường quá nên con lười đi xe."
Chưa đến 7 giờ, mặt trời còn chưa xuất hiện, gió lay lá cây long não hai bên đường như sóng nước gợn, cũng lay hai người tỉnh táo giữa cơn buồn ngủ. Ra khỏi khu dân cư, cuộc giao thiệp của Tưởng Tự kết thúc. Hai người băng qua những nhóm người tập thể dục, đi làm, đi học, sóng vai nhau đi về phía trường học.
Đến một con hẻm, Tưởng Tự dừng lại ném hộp sữa đã uống hết vào thùng rác. Thấy Trì Việt vẫn định đi về phía trước, Tưởng Tự tiện tay kéo quai cặp buông thõng của đối phương cho hắn dừng lại rồi buông tay.
"Đi bên này."
Trì Việt nghiêng đầu, Tưởng Tự đã đi vào con hẻm.
Cậu sinh ra và lớn lên ở đây, đã quá quen thuộc chốn này. Cậu dẫn Trì Việt rẽ qua hai con ngõ. Cuối ngõ bên tay trái là một cây long não xanh um, cành lá đan xen, to hơn hẳn những cây trên lề đường, có lẽ đã có từ lâu. Xuyên qua kẽ lá, có thể thấy được ở phía không xa là lá Quốc kỳ trong trường đang phấp phới trên cao.
Nhưng lúc này Tưởng Tự lại dừng chân, quay người nói với Trì Việt: "Ăn gì, nhanh."
Bấy giờ Trì Việt mới nhận ra cuối hẻm là một tiệm bán đồ ăn sáng, cửa cuốn kéo lên tận trên cùng, dưới chiếc dù che nắng màu đỏ khổng lồ là những lồng bánh bao hấp và nồi bánh quẩy cao thấp khác nhau.
Ở phía sau, bác bán hàng với gương mặt hoà ái, khoảng trên 50 tuổi. Bác nghe tiếng bèn ngước mắt nhìn Tưởng Tự, nở nụ cười làm những nếp nhăn trên khóe mắt thoáng hiện.
"Ủa, khai giảng rồi hả?"
Tưởng Tự cười tít mắt trả lời: "Dạ, khai giảng hôm qua."
"Bác cũng đoán là khai giảng rồi." Bác gái phủi bột mì trên tay rồi cầm khăn lau: "Con ăn gì, vẫn ăn tào phớ à?"
"Con ăn rồi, bạn con chưa ăn."
Tưởng Tự hất cằm về phía Trì Việt: "Bác hỏi cậu kìa."
Trì Việt: "... Dạ hai bánh quẩy."
Hắn thấy ngạc nhiên trước khả năng như quen biết cả thế giới, gặp ai cũng có thể nói chào của Tưởng Tự. Hắn lại nghĩ tại sao đối phương không nói chuyện với hắn sôi nổi như thế.
À, lần gặp đầu tiên cậu có chào hắn, là hắn phớt lờ cậu.
Trì Việt: "..."
Hắn nhận bánh quẩy rồi quét mã trả tiền, nhìn Tưởng Tự chào cô bán hàng rồi mới tiếp tục đi về trước, bỗng dưng hắn thoáng có cảm giác hối hận mơ hồ nhưng rõ ràng.
Quả thật vào lần đầu gặp Tưởng Tự, thái độ của hắn rất tệ.
À, hình như lần thứ hai cậu nói chuyện với hắn trên ban công còn tệ hơn.
Hình như lần thứ ba ở bệnh viện, cậu bị đau chân —
Hắn quyết định dừng mạch suy nghĩ.
Đi thêm ba phút nữa, vừa rẽ đường là cổng trường đã ngay trước mắt. Từng tốp học sinh mặc đồng phục đen trắng tụm thành nhóm, tiếng chuông xe và tiếng nói va vào nhau.
Hai người vào tòa dạy học. Lúc họ vào lớp, còn mười lăm phút nữa mới đến giờ tự học.
Kiều Hợp Nhất ngồi tại chỗ, đang định chào hỏi Tưởng Tự như mọi ngày, thấy Trì Việt ở phía sau thì sững người.
Đợi Tưởng Tự ngồi xuống, Kiều Hợp Nhất đánh mắt một vòng quanh hai người: "Các cậu —"
Cậu ta định hỏi có phải hai người đến trường cùng nhau không, nhưng lại thấy chuyện này không khả thi lắm. Hôm qua trông hai người rõ ràng chẳng thân quen là bao, vậy nên lời đến bên miệng lại thay đổi.
"Các cậu làm Toán xong chưa?"
"Chưa, có hai câu tớ không biết."
Hôm nay tự học Ngữ Văn, Tưởng Tự lấy vở bài tập ra: "Lão Lý đâu nói không được không biết."
"Thầy không nói không được, nhưng thầy sẽ nói
"chẳng còn thì giờ nữa đâu Tưởng Tự ơi, câu này còn không biết thì thi đại học kiểu gì"
, rồi thở dài, lắc đầu với cậu."
Ai trong lớp cũng biết Tưởng Tự đau khổ vì Toán hình và bị thầy Lý chỉ tên ca thán biết bao nhiêu lần. Kiều Hợp Nhất bắt chước cách nói của thầy rất đỗi chân thực, cả đám nghe mà cười phá lên. Tưởng Tự mạnh miệng: "Tớ quen rồi, mặc thầy tạo phong ba bão táp, tớ vẫn đứng sừng sững bất động."
Hàn Mông nói: "Tớ cũng để trống câu 8 với câu 10, định hôm nay lên so sánh đáp án nè."
Kiều Hợp Nhất thở dài: "Vậy chỉ đành đợi bé Đông Đào của tụi mình thôi."
Đồng chí Đông Đào - cán sự môn Toán, không hay biết mình được bao người đặt kỳ vọng, vẫn đang đạp xe băng băng trên đường.
Mạnh miệng xong, Tưởng Tự vẫn không nhịn được lấy bài tập Toán ra chuẩn bị đấu tranh lần cuối. Ngay lúc này, người phía sau cầm thứ gì đó vỗ nhẹ hai cái lên vai cậu.
Tưởng Tự nghiêng đầu nhìn, đó là đề Toán mà cậu cho Trì Việt mượn ngày hôm qua.
"Sửa xong rồi." Trì Việt nói.
Hôm qua chính Tưởng Tự đã nói thế, nhưng nghe hắn nói vậy, cậu vẫn thấy mất tự nhiên. Cậu nhận bài thi, mở ra xem thử, ấy thế mà trong đề bài lại có thêm một tờ giấy.
Là bài tập Toán tối qua, nét chữ bay bổng, từng bước giải bài rõ ràng.
Tưởng Tự sững người, ngoảnh đầu nhìn hắn: "Cậu làm xong rồi?"
Tai Kiều Hợp Nhất cực thính, bổ nhào tới ngay tức thì: "Ai, ai làm xong?"
Thấy cái tên trên bài thi, cậu ta ngoảnh phắt lại nhìn Trì Việt, vẻ mặt kinh hoàng: "Cậu làm xong rồi?"
Trì Việt khẽ gật đầu rồi nói: "Chưa chắc đúng."
Giọng điệu rất hời hợt, vừa nghe đã biết đó chỉ là sự khiêm tốn mà hắn thuận miệng thêm vào. Cả đám túm tụm nghiên cứu bài thi trên bàn Tưởng Tự, ánh mắt nhìn Trì Việt đã thêm mấy phần kính trọng.
Kiều Hợp Nhất chân thành nói: "Lớp 11-1 cần những bạn thích chủ động chia sẻ trao đổi thế này. Tớ chấm cậu rồi đấy, sau này có việc gì cần cậu cứ nói nhé."
Nói xong bèn chuẩn bị lấy bài tập.
Hàn Mông đợi đối chiếu đáp án, cau có vỗ đầu cậu ta: "Người ta chia sẻ cho Tưởng Tự, cậu xếp hàng đi."
Kiều Hợp Nhất lặng lẽ rụt tay lại: "Tớ đang đợi mà."
Tưởng Tự ngơ ngác cầm tờ đề, thấy người phía sau đã cúi đầu đọc sách, không định nói gì thêm nên cậu chỉ đành cúi đầu xem bài tập.
Lúc này người phía sau lại lên tiếng, giọng rất khẽ, không nhanh không chậm.
"Xem không hiểu thì tan học hỏi, đừng viết bão bình luận lên bài tập của tôi."
Tưởng Tự: ?
Cậu còn chưa kịp hiểu "bão bình luận" mà hắn nói nghĩa là gì, cứ so sánh rồi chép những câu chưa làm trước, ngẫm nghĩ rồi ngoảnh đầu hỏi: "Cho các cậu ấy mượn xem được không?"
Vẻ mặt Trì Việt dửng dưng: "Tuỳ."
Trong chớp mắt, cả đám "tha" bài tập của hai người đi như hổ đói vồ mồi. Tưởng Tự không biết tại sao tự dưng hắn lại cho cậu mượn bài tập. Cậu chỉ cảm thấy cái "máy điều hoà" này đã được chỉnh về chế độ sưởi ấm, mới sáng sớm đã thổi cho cậu khó hiểu và choáng đầu.
Cậu nói: "Cảm ơn."
Trì Việt không đáp lời.
Tiếng chuông vào học vang lên, Tưởng Tự do dự ngồi thẳng, trên bàn là tờ đề thi cho Trì Việt mượn ngày hôm qua và đã được đối phương sửa.
Vết bút đỏ sửa bài đầy ắp đề thi. Tưởng Tự nhìn sơ qua, không biết có phải ảo giác hay không mà cậu cứ cảm giác Trì Việt viết lên tờ đề còn ngay ngắn nắn nót hơn cả bài tập hồi nãy, nét chữ rõ hơn hẳn.
Tưởng Tự nghĩ vậy nên nhìn kĩ lại lần nữa. Và rồi cậu thấy ai đó đã viết thêm mấy chữ phía sau hai câu phàn nàn mà cậu tiện tay viết lên bài thi trong lúc chán.
Kế bên câu hình học, Tưởng Tự viết
"cái quỷ gì vậy, không hiểu"
.
Bây giờ ai đó đã viết chi tiết các bước giải bài cho câu hỏi này, đằng sau còn kèm thêm một câu:
— Hiểu chưa?
Tưởng Tự: "..."
Cậu vô thức tìm câu ném đồng xu. Quả nhiên, phía sau câu
"rảnh quá không có gì làm thì tìm việc làm đi"
cũng có thêm mấy chữ.
— Tôi thấy cậu cũng rảnh lắm.
Tưởng Tự: "..."
Bây giờ cậu rất muốn chết, cực kỳ muốn chết luôn.
Cậu đột ngột khép bài thi lại, như thể đang giấu thứ gì bí mật không thể để ai nhìn thấy. Động tĩnh quá lớn doạ Kiều Hợp Nhất ngồi kế bên cậu giật thót. Nhưng lúc này Tưởng Tự chẳng thèm quan tâm đối phương mà quay lại nhìn chằm chằm người phía sau.
Trì Việt ngước mắt đối diện với cậu. Trông thấy trạng thái sắp xả giận của đối phương, Trì Việt khẽ nhướng mày, như đang hỏi Tưởng Tự có việc gì.
Bây giờ Tưởng Tự đã biết "bão bình luận" mà đối phương nói nghĩa là gì. Cậu hít sâu một hơi, gằn giọng: "Không cho trả lời bão bình luận trên bài thi của tôi!"