- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Hoàn chính văn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Sự xuất hiện của người bạn cùng phòng chỉ là một tình tiết nhỏ. Kiển Tuy vốn có độ bao dung rất cao, chẳng bận tâm đến những lời chế giễu kiểu đó, huống hồ đối phương chẳng nói đúng được điều gì.
Nhưng vì có người đang quan sát nên y không thể lười biếng được nữa.
Mãi đến giờ ăn tối, hai chân vẫn run rẩy, may mà có Duyên Dư giúp y bưng thức ăn.
Không biết có phải do ảo giác của y hay không mà hôm nay căng tin đông đúc khác thường. Người đứng vây kín cả trong lẫn ngoài, chẳng ai ăn uống gì, chỉ đứng nhìn chòng chọc.
Kiển Tuy nhét một miếng gà Orleans vào miệng, theo ánh mắt của đám đông nhìn sang, suýt nữa lại sặc cơm.
Tại sao phải nói “lại”?
Bởi vì ngay phía đối diện y đang đứng Sầm Kiêu Uyên.
Đây là tầng ba căng tin.
Có vẻ như Sầm Kiêu Uyên rất hài lòng với bữa trưa hôm nay.
Kiển Tuy gần như vùi mặt vào khay thức ăn. Duyên Dư ngồi đối diện y nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một hướng.
“Bọn họ đang nhìn Giang Nghi Vãn.”
“Hả?”
Kiển Tuy lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.
Trước đó đã có người đi ngang qua tám chuyện, nhưng y vẫn không nghe rõ người ta đang xì xào gì.
“Omega đứng bên cạnh Sầm Kiêu Uyên là sinh viên trao đổi từ khu A, tên là Giang Nghi Vãn.” Duyên Dư quay đầu lại nhìn thẳng vào y.
Kiển Tuy càng thêm mơ hồ, chỉ biết rằng họ “Giang” ở khu A rất nổi tiếng, cũng là một danh gia vọng tộc như nhà họ Sầm.
Đúng lúc đó có người ăn xong đứng dậy đi, để lộ ra bóng dáng bị che khuất.
Giữa đám đông có một nam sinh trông cực kỳ bắt mắt, da trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan, lông mi và tóc đều đen nhánh, đôi mắt như đeo kính áp tròng, đồng tử màu nâu nhạt viền một vòng đen.
Người đang đứng cạnh Sầm Kiêu Uyên là một Omega xinh đẹp mà y chưa từng gặp bao giờ.
Hơn nữa không đeo vòng cổ.
Khi Kiển Tuy rời khỏi khu A, Sầm Kiêu Uyên vừa tròn mười chín tuổi.
Ba năm đã trôi qua, với tư cách là người thừa kế của nhà họ Sầm, việc hắn có một người yêu Omega chẳng có gì lạ, thậm chí còn hơi muộn.
Chưa kịp bàn tán thêm, ánh mắt của Sầm Kiêu Uyên đã chuyển về phía y.
Kiển Tuy lại cúi đầu xuống, Duyên Dư ngồi đối diện nhắc nhở: “Quá lộ liễu rồi.”
Nhưng Kiển Tuy không dám ngẩng đầu lên, đến khi muốn ngẩng lên thì suýt nữa bị đẩy xuống đĩa thức ăn.
“Trốn tôi à?”
“Đừng động vào em ấy.”
Hai giọng nói cùng vang lên.
Bàn tay trên đầu Kiển Tuy không những không buông ra, ngược lại còn vuốt từ gáy xuống cổ, một phát nắm chặt lấy.
Phủ lên vết cắn kia, lực đạo mạnh đến nỗi lại âm ỉ đau.
Giọng Sầm Kiêu Uyên vang lên từ trên đầu y: “Ngưu Tiểu Quả, cậu chưa giới thiệu tôi với người khác sao?”
Ngưu Tiểu Quả ngẩng đầu không nổi, làm sao giới thiệu được?
Kiển Tuy hai tay chống vào mép bàn, hoàn toàn không dám lơ là, sợ rằng chỉ cần sơ ý một chút là mặt mình sẽ bị hy sinh trong khay thức ăn.
“Thế này không được rồi, tôi hiểu rõ tất cả những người xung quanh cậu đấy. Bao gồm cả người ngồi đối diện cậu, tên là Duyên Dư, đúng không?”
Kiển Tuy nghe thế thì lập tức hoảng hốt.
Sao Sầm Kiêu Uyên lại biết Duyên Dư, không phải thật sự cho người điều tra y chứ?
“Ngưu Tiểu Quả là ai? Ở đây không có ai tên như vậy cả.” Ngược lại Duyên Dư tỏ ra rất bình tĩnh: “Tôi biết cậu, không cần giới thiệu đâu. Đừng nắm cổ em ấy nữa, cậu làm vậy là đang sỉ nhục người khác đấy.”
Vừa dứt lời, Sầm Kiêu Uyên càng dùng lực mạnh hơn, Kiển Tuy vội vàng lên tiếng: “Cậu chủ, đầu… Đầu… Đầu…”
Y thể hiện sự yếu thế, Sầm Kiêu Uyên mới buông tay ra.
Vừa được tự do, Kiển Tuy hoàn toàn không dám nhìn vào Duyên Dư, người vừa lên tiếng bênh vực y.
Duyên Dư vốn dĩ đã rất có thành kiến với Alpha. Kiển Tuy lo sợ họ sẽ xảy ra xô xát chỉ vì một câu nói không hợp.
Dù Duyên Dư đã tiêm thuốc ức chế, nên hiện giờ chỉ là một Beta, thậm chí ngay cả khi không che giấu giới tính thứ hai, sự áp chế về đẳng cấp giữa các Alpha cũng không phải chuyện đùa.
Trước đây Sầm Kiêu Uyên có biệt danh là “Chó điên”, một cái tên rất khó nghe ở khu A.
Theo những quy tắc ngầm của khu Thượng Thành, một Alpha không kiểm soát được pheromone chẳng khác gì súc vật. Trong giai đoạn điên cuồng nhất, hắn cắn bất cứ ai hắn gặp.
Đối với người khác, đó là sự “cắn xé” về mặt hành vi, nhưng với Kiển Tuy, đó là những vết cắn thực sự.
Hôm nay đã là lần thứ ba bị mọi người vây xem, Kiển Tuy gần như đã chai sạn.
Trước đám đông đang xem kịch vui, y không thể, thể hiện khả năng diễn xuất của mình.
Sầm Kiêu Uyên ném câu hỏi cho y, hỏi ngược lại liệu hắn có làm nhục y không, bảo y giải thích rõ cho “người khác” hiểu, cố tình nhấn mạnh hai chữ “người khác”, mắt không rời khỏi y.
Phải nghe lời, phải thuận theo.
Đó là câu thần chú hữu ích nhất mà Kiển Tuy đã học được trong suốt sáu năm đó.
Con cái nhà dân đen không bao giờ được gửi đến khu A làm người học cùng cho các AO cấp cao.
Đây là một nghề nghiệp mang tính phân biệt giai cấp rất cao.
Chỉ có những người ở khu ổ chuột không đủ ăn mới sẵn sàng gửi con mình đi làm ở đợ.
Để sống sót, luôn phải có người bán đi thứ gì đó.
Y và Sầm Kiêu Uyên từng là mối quan hệ thuê mướn.
Giờ đây, chẳng còn là gì cả.
Hít một hơi thật sâu, Kiển Tuy nở nụ cười trên môi: “Có nhiều người đang nhìn thế này, chúng ta không cần phải như vậy, nào, ngồi xuống nói chuyện cho tử tế…”
“Ai muốn ngồi xuống nói chuyện tử tế với cậu?” Sầm Kiêu Uyên ngắt lời, từng chữ một: “Trả lời câu hỏi của người khác chẳng phải là phép lịch sự cơ bản sao? Rốt cuộc có bị bắt nạt hay không, đừng có chịu oan ức.”
Omega không đeo vòng cổ đứng một bên, ngoan ngoãn im lặng như một bình sứ.
Kiển Tuy không nhịn được liếc nhìn vài lần, thì bị Sầm Kiêu Uyên chắn tầm nhìn, lạnh lùng hỏi: “Cậu nhìn đi đâu đấy?”
Trong căng tin, nhiều Alpha đưa mắt nhìn về phía Giang Nghi Vãn, nhưng vì sự hiện diện của Sầm Kiêu Uyên nên không dám quá lộ liễu.
“Có người chống lưng, có phải cậu rất vui không, còn có tâm trí để mất tập trung?” Sầm Kiêu Uyên mặt không cảm xúc.
Tại sao cứ hỏi y có vui hay không?
Mỗi ngày sau khi rời khỏi khu A, y đều khá vui.
Nhưng trong căng tin, người vây xem càng lúc càng đông, Kiển Tuy buộc phải lên tiếng, giọng không to, chỉ những người ở trung tâm mới nghe được: “… Hoàn toàn không có chuyện đó, tôi biết thật ra ngài không có ác ý, chỉ là đang quan tâm tôi, đúng không ạ?”
Biết nói gì để xoa dịu hiệu quả một Alpha, y nói chuyện mà hàng mi cũng không run thêm lấy một cái.
Chỉ là càng lúc càng nhiều người vây xem, ánh mắt Kiển Tuy không ngừng đảo quanh.
Những tiếng bàn tán, chỉ trỏ kia. Y không nghe rõ, nhưng không thể không để ý, đành cúi đầu xuống, như con rùa rụt vào mai.
Còn Sầm Kiêu Uyên theo ánh mắt y nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Kiển Tuy.
So với ba năm trước, Beta hầu như không có gì thay đổi, màu tóc và đồng tử đều xám xịt, như bóng tối bẩm sinh, luôn toát lên vẻ nhút nhát.
Tuy nhiên dù sợ hãi đến thế, vẫn muốn chạy trốn, tránh né hắn, cúi đầu, lảng tránh ánh mắt.
Quả nhiên, cắn một cái là không đủ, y sẽ không nhớ đau. Sầm Kiêu Uyên trước đây không hiểu, sau này mới hiểu thì người cũng không còn bên cạnh nữa.
Đôi chân của Kiển Tuy thẳng tắp, vươn thẳng lên trên. Dù thân hình gầy gò nhưng vẫn toát lên sức sống mãnh liệt, như những cọng cỏ dại bên đường không cần chăm bón vẫn có thể nảy mầm, mọc sum suê xanh tốt.
Y tự hỏi “đúng không ạ?”, âm cuối run rẩy như giọt sương rơi giữa những chiếc lá.
Sầm Kiêu Uyên dường như muốn bẻ gãy thứ gì đó… Những ngọn cỏ non mơn mởn nhất, lẫn đôi chân biết chạy kia.
Thế nhưng khi thực sự thấy đôi chân y run nhẹ, Sầm Kiêu Uyên lại cụp mi, không biết đang nghĩ gì.
Thời gian trôi qua chậm chạp, có thể là vài giây hoặc vài phút, cho đến khi nhân viên quản lý đến giải tán đám đông, không cho tụ tập và đe dọa sẽ trừ tín chỉ.
Lúc này Kiển Tuy mới dám ngẩng đầu lên.
Không biết từ lúc nào Sầm Kiêu Uyên đã rời đi.
Hắn vừa đi, Giang Nghi Vãn cũng biến mất theo.
Trên sân khấu không còn vai chính, đám đông xem cũng đã giải tán, khu vực bỗng trở nên trống trải hẳn.
Không màng ánh mắt người khác, Kiển Tuy ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, hai chân vẫn run rẩy, thuần túy là di chứng sau khi bị phạt.
Một lúc sau, Duyên Dư hỏi y: “Em không sao chứ?”
Kiển Tuy đáp: “Em có thể gọi thêm một cái đùi gà được không?”
Duyên Dư ngừng một chút: “Được chứ.”
Hôm nay là Duyên Dư mời ăn cơm.
Mỗi ngày tiêm thuốc ức chế, Kiển Tuy đều được ăn thêm.
Chỉ là không hiểu Sầm Kiêu Uyên đến đây để làm gì, không cùng Omega dùng bữa tối, cũng chẳng lấy cơm, lại bỏ đi như vậy, thật khó hiểu mà.
Khi rời khỏi căng tin trời đã không còn sớm, Duyên Dư không nhắc đến Sầm Kiêu Uyên nữa, trước khi chia tay vẫn nói như lúc trưa, bảo Kiển Tuy có chuyện gì cứ tìm anh.
Kiển Tuy gật đầu, rồi vẫn không có gì thêm.
Y không nói dối, sự chi phối của Sầm Kiêu Uyên đối với y không phải ác ý, mà là thói quen.
Ba năm vẫn quá ngắn, chưa đủ để biến họ thành người trưởng thành, chỉ cần thất thần một chút, dường như vẫn ở vị trí cũ, không thể thoát ra. Vì thế y nhượng bộ, mềm mỏng, như thể vẫn còn tác dụng.
Vậy còn lần đầu tiên hai người gặp nhau thì sao?
Lúc đó Sầm Kiêu Uyên đã mất kiểm soát, không thể tính.
Thực ra không lâu sau khi Sầm Kiêu Uyên rời đi, máy liên lạc trong túi Kiển Tuy đã rung lên ầm ĩ, y không lấy ra trước mặt Duyên Dư, mà chọn cách xem ở cửa phòng ký túc.
Sầm: [ Trưa ngày mai 12 giờ 30, sân thượng tòa nhà A. ]
Tay Kiển Tuy chưa chạm đến tay nắm cửa, cửa phòng đã tự động mở ra.
Bạn cùng phòng đứng bên trong, nụ cười trêu chọc nở trên mặt: “Nghe nói mày tranh giành Omega với sinh viên trao đổi mới đến ở căng tin à?”
Kiển Tuy: “…?”