Tôi và Cố Viễn Châu từng là cặp vợ chồng kiểu mẫu khiến ai cũng ngưỡng mộ.

Nhưng suốt năm mươi năm kết hôn, chúng tôi không có nổi một tấm ảnh chụp chung.

Anh ấy nói, ảnh chẳng có ý nghĩa gì cả.

Vậy mà, khi nghe tin người yêu cũ qua đời, anh lại lấy ra một cuốn album ảnh cũ kỹ đã úa màu, nước mắt tuôn như mưa.

Lúc ấy tôi mới nhận ra, cuộc hôn nhân tưởng như hoàn hảo trong lòng tôi, thực chất lại được xây trên nền móng của những lời dối trá—và tôi chỉ là người thay thế của một ai đó.

Nhưng rốt cuộc, tôi đã 70 tuổi, không còn là cô gái 17 tuổi nữa.

Tình yêu ư? Hôn nhân ư? Trước lợi ích, tất cả đều không đáng nhắc tới.

1

“Tiểu Lưu lúc nãy hỏi, bức tường ảnh ở khu đón khách phải làm sao bây giờ?”

Tôi đang xem danh sách khách mời cho lễ kỷ niệm đám cưới vàng, không ngẩng đầu lên, hỏi vọng về phía thư phòng nơi Cố Viễn Châu đang ngồi.

Chỉ có im lặng đáp lại tôi.

Tôi cũng biết, sẽ chỉ có im lặng mà thôi.

Năm mươi năm kết hôn, tôi và Cố Viễn Châu chưa từng có lấy một bức ảnh chụp riêng với nhau.

Ngay từ ngày cưới, anh đã nói: “Ảnh chỉ phóng đại sự tầm thường của cuộc sống, chẳng có chút ý nghĩa gì.”

Anh kiên quyết không chụp ảnh cưới.

Bất kể ai khuyên nhủ, anh vẫn cố chấp giữ nguyên quan điểm.

Tôi cũng không định vì chuyện này mà tranh cãi với anh—chỉ là ảnh thôi mà.

Lúc đó tôi không nghĩ rằng, năm mươi năm sau, bức ảnh lại trở thành chuyện khiến người ta đau đầu nhất khi chuẩn bị cho lễ kỷ niệm đám cưới vàng.

Yêu nhau năm mươi năm, mà không có nổi một bức ảnh chung—nghe ra thật nực cười.

Tôi gọi Tiểu Lưu: “Cậu đi tìm mấy bức ảnh chụp tập thể của các cổ đông hoặc Tiểu Cố, cắt mấy tấm có tôi và ông ấy ra cũng được.”

Tiểu Lưu gật đầu rồi rời đi.

Căn biệt thự rộng lớn lại trở về vẻ yên tĩnh như thể chỉ còn mình tôi.

Tôi đi vào thư phòng, định bàn thêm vài chi tiết cho buổi lễ với Cố Viễn Châu.

Nhưng tôi lại thấy anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, gương mặt vẫn được bảo dưỡng kỹ lưỡng giờ đang đẫm hai hàng nước mắt.

Cả người run lên bần bật.

“Sao vậy?”

Tôi giật mình lo lắng, vội vàng bước đến bàn làm việc của anh.

Nhưng trên màn hình máy tính, không hề có thứ gì kinh khủng như tôi tưởng.

Chỉ có một bức thư báo tang:

“Mẹ tôi – Thẩm Uyển, đã qua đời vào ngày 12 tháng 9 năm 2024. Tang lễ sẽ được tổ chức sau bảy ngày. Theo di nguyện của người quá cố, trân trọng mời ông Cố Viễn Châu đến dự tang lễ.”

Lúc ấy, tôi còn chưa biết rằng—chính bức thư này sẽ xé toạc lớp vỏ hạnh phúc giả tạo của cuộc hôn nhân tôi từng tin tưởng.

2

“Thẩm Uyển? Cái tên nghe lạ quá… là bạn học của anh sao?”

Dù là người thân hay đối tác làm ăn, tôi cũng chưa từng nghe đến cái tên này.

Nhưng phản ứng của Cố Viễn Châu đã cho tôi biết—cô ấy không phải người bình thường.

Giọng anh run rẩy: “Thẩm Uyển… là mối tình đầu của anh.”

“Mối tình đầu? Chẳng phải em là người duy nhất của anh sao…”

Tim tôi như chùng xuống.

Tôi bỗng nhớ ra…

Khi còn đi du học trao đổi năm đó, có bạn bè trong nước từng bóng gió với tôi rằng có một cô gái rất thân thiết với vị hôn phu của tôi, tin đồn lan khắp nơi.

Nhưng khi tôi trở về nước và hỏi chuyện này, ai nấy đều lắc đầu bảo không biết gì.

Tôi còn tưởng đó chỉ là trò đùa của bạn bè nhất thời hứng lên.

Tôi đã bỏ qua ánh mắt lảng tránh của họ khi ấy.

Không phải lời nói dối quá hoàn hảo, chỉ là trước giờ tôi chưa từng nghi ngờ.

Giờ phút này, nhìn phản ứng của Cố Viễn Châu, tôi chợt bừng tỉnh.

Hóa ra mọi chuyện năm ấy, không phải chỉ là lời đồn thất thiệt.

Tôi cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Tôi luôn cho rằng mình là người duy nhất trong trái tim Cố Viễn Châu.

Dù sao thì chúng tôi quen nhau từ nhỏ, lớn lên cùng nhau như thanh mai trúc mã.

Anh từng lạnh mặt đuổi những người dám đưa thư tình cho tôi, còn tôi thì sẵn sàng “đóng vai bạn gái” khi anh cần ai đó để chặn đào hoa.

Chúng tôi hiểu lòng nhau, chẳng cần nói nhiều cũng biết—đến tuổi thì kết hôn, sau đó cùng nhau kế thừa sự nghiệp gia đình.

Chúng tôi gần như chưa từng vắng mặt trong bất kỳ giai đoạn trưởng thành nào của nhau.

Ngoại trừ một năm tôi ra nước ngoài trao đổi khi học đại học.

Nhưng ngay cả khi đó, chúng tôi vẫn thường xuyên gọi video, chia sẻ mọi chuyện vui buồn.

Anh chưa bao giờ nhắc đến bất kỳ cái tên đáng ngờ nào, và tôi hoàn toàn tin tưởng anh.

Thì ra, chính lúc ấy anh đã phản bội niềm tin của tôi.

Nhưng mà…

Chỉ là một năm thôi.

Hơn nữa, chắc chắn người lớn trong nhà họ Cố đã kiểm soát chặt chẽ, dập tắt mọi thứ ngay từ trong trứng nước.

Chắc cũng chưa kịp nảy sinh tình cảm sâu đậm thì đã kết thúc.

Chỉ là một chút lạc hướng tình cảm trước hôn nhân.

Huống hồ, cô ta giờ cũng đã nằm dưới mộ.

Năm mươi năm kết hôn, chúng tôi từng trải qua không biết bao nhiêu tình huống rắc rối hơn thế.

Biết bao lần đối mặt với khủng hoảng, chúng tôi đều cùng nhau vượt qua nhờ tình yêu và sự tin tưởng.

Giờ đây, hà tất phải vì một chuyện đã qua từ năm mươi năm trước mà để bụng mãi không buông?

Con người là sinh vật hữu hạn, điều đáng sợ nhất chính là cố chấp đấu với dòng chảy bất tận của thời gian.

Quá khứ của người mình yêu, đối với bất kỳ ai cũng là một ẩn số vĩnh viễn chẳng thể quay lại.

Còn về phản ứng thái quá của Cố Viễn Châu, tôi có thể chu đáo mà giải thích giúp anh: Chẳng qua chỉ là tiếc thương cho một sinh mệnh đã mất mà thôi.

Tôi nhẹ nhàng vỗ vai anh, rồi lặng lẽ bước ra khỏi thư phòng.

Chương 2 ở đây:

Hết chương
Về trang truyện