- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53: Ngoại truyện 1
- Chương 54: Ngoại truyện 2: Sớm tối không rời [Hết]
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
“Cảnh Chiêu, tớ làm đúng hết không?” Tống Mộ Phương hơi lo lắng, hỏi lại một lần.
Cảnh Chiêu sực tỉnh táo, gật đầu.
Đôi mắt của Tống Mộ Phương lập tức cong thành vầng trăng non.
Cậu bị cửa ải vật lý này đả kích quá nhiều lần, đây là lần đầu tiên làm đúng hết nên trong lòng trỗi dậy cảm giác thành tựu khó tả. Suy nghĩ một chốc, cậu cười tủm tỉm: “Xem ra tớ cố gắng thêm chút nữa thì vẫn còn cứu được môn vật lý.”
“Ừ, chắc chắn là sẽ được thôi.” Cảnh Chiêu ngắm nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tống Mộ Phương: “Cậu rất thông minh mà.”
Tống Mộ Phương nhếch môi, nhớ đến phần thưởng đã yêu cầu trước khi bắt đầu làm bài, khẽ ho hai tiếng: “Cậu còn nhớ phần thưởng đã nhắc đến ban nãy không?”
Phần thưởng nếu làm đúng hết sẽ hôn một cái gì đó.
Vành tai Cảnh Chiêu nóng ran.
Tất nhiên là anh không quên.
“Giờ đến lúc cậu phải trao thưởng rồi.” Tống Mộ Phương đặt vở lên bàn, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hơi ngửa đầu lên nhìn Cảnh Chiêu với đôi mắt trong veo sáng ngời.
Hoàn toàn không hề biết lời mình nói đã gây nên bao gợn sóng trong lòng Cảnh Chiêu. Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, lúc trước cậu đã hôn Cảnh Chiêu một lần khi tỏ tình, theo nguyên tắc có qua có lại, bây giờ là lúc Cảnh Chiêu phải hôn lại.
Tuy nhiên, thấy Cảnh Chiêu đứng đực tại chỗ, tay siết nắm đấm khiến Tống Mộ Phương thấy hơi khó hiểu. Cậu thầm nghĩ, kỳ lạ, còn chưa hôn nữa mà sao Cảnh Chiêu lại lằng nhằng dữ vậy.
Cậu ngồi trên ghế, thấy Cảnh Chiêu vẫn không có hành động nào, không nhịn được nhỏ giọng hối thúc: “Nhanh lên đi mà.”
“Ừ.” Cảnh Chiêu đáp lấp lửng.
Anh không do dự nữa, bước đến gần Tống Mộ Phương, khoảng cách giữa cả hai chỉ còn mười cm.
Đây là khoảng cách rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đối phương lúc hô hấp.
Khoảng cách quá khiến Tống Mộ Phương căng thẳng, nhất là còn ở trạng thái mặt đối mặt như vậy.
Tống Mộ Phương nhìn chính mình trong đôi mắt của đối phương, tim đập nhanh hơn và phần, thình thịch, không thể kiểm soát được nhịp tim.
Bốn mắt đối diện, Cảnh Chiêu cất lời: “Tớ muốn hôn cậu.”
Hàng mi Tống Mộ Phương run rẩy, nhắm mắt lại trước khi Cảnh Chiêu chồm đến.
Sau đó nữa, cậu cảm nhận được một cánh môi hơi lạnh chạm lên bờ môi cậu. Trong chớp mắt ấy, Tống Mộ Phương có cảm giác như có một dòng điện xẹt qua nơi hai người tiếp xúc, tê dại.
“Há miệng.”
Giọng Cảnh Chiệu lại vang lên bên tai Tống Mộ Phương.
Đầu óc cậu rối bời, chưa kịp suy nghĩ đã ngoan ngoãn hé miệng theo lời Cảnh Chiêu.
Mãi cho đến khi môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, Tống Mộ Phương mới mơ mơ màng màng phản ứng lại: Không đúng, nụ hôn mà cậu nói hình như không phải như thế này…
Mười phút sau khi cả hai tách ra, sắc mặt Tống Mộ Phương đã đỏ ửng, môi còn đỏ hơn, cái miệng nhỏ hé mở thở phì phò.
Trong lòng Cảnh Chiêu ngập tràn cảm giác thỏa mãn. Đợi khi Tống Mộ Phương hồi phục, anh lại hôn nhẹ lên trán cậu, giọng nói khàn đặc: “Tớ có thể xin phép được hôn cậu thêm lần nữa không?”