- Trang chủ
- Tôi Luôn Bị Cuốn Vào Tu La Tràng
- Chương 129: Kết thúc 1
Chương 129: Kết thúc 1
Truyện: Tôi Luôn Bị Cuốn Vào Tu La Tràng
Tác giả: Tịch Nguyệt Bán
- Chương 1: Thư mời 1
- Chương 2: Thư mời 2
- Chương 3: Thư mời 3
- Chương 4: Thư mời 4
- Chương 5: Thư mời 5
- Chương 6: Thư mời 6
- Chương 7: Thư mời 7
- Chương 8: Thư mời 8
- Chương 9: Thư mời 9
- Chương 10: Thư mời 10
- Chương 11: Thư mời 11
- Chương 12: Thư mời 12
- Chương 13: Thư mời 13
- Chương 14: Thư mời 14
- Chương 15: Thư mời 15
- Chương 16: Thư mời 16
- Chương 17: Thư mời 17.1
- Chương 18: Thư mời 17.2
- Chương 19: Thư mời 18
- Chương 20: Thư mời 19
- Chương 21: Thư mời 20.1
- Chương 22: Thư mời 20.2
- Chương 23: Thư mời 21
- Chương 24: Thư mời 22.1
- Chương 25: Thư mời 22.2
- Chương 26: Thư mời 23
- Chương 27: Thư mời 24
- Chương 28: Thư mời 25
- Chương 29: Thư mời 26
- Chương 30: Thư mời 27.1
- Chương 31: Thư mời 27.2
- Chương 32: Thư mời 28
- Chương 33: Thư mời 29.1
- Chương 34: Thư mời 29.2
- Chương 35: Thư mời 30
- Chương 36: Thư mời 31
- Chương 37: Thư mời 32.1
- Chương 38: Thư mời 32.2
- Chương 39: Thư mời xong 1
- Chương 40: Thư mời xong 2
- Chương 41: Người một nhà 1.1
- Chương 42: Người một nhà 1.2
- Chương 43: Người một nhà 2
- Chương 44: Người một nhà 3
- Chương 45: Người một nhà 4
- Chương 46: Người một nhà 5.1
- Chương 47: Người một nhà 5.2
- Chương 48: Người một nhà 6
- Chương 49: Người một nhà 7
- Chương 50: Người một nhà 8.1
- Chương 51: Người một nhà 8.2
- Chương 52: Người một nhà 9.1
- Chương 53: Người một nhà 9.2
- Chương 54: Người một nhà 10.1
- Chương 55: Người một nhà 10.2
- Chương 56: Người một nhà 11.1
- Chương 57: Người một nhà 11.2
- Chương 58: Người một nhà 12
- Chương 59: Người một nhà 13.1
- Chương 60: Người một nhà 13.2
- Chương 61: Người một nhà 14
- Chương 62: Người một nhà 15
- Chương 63: Người một nhà 16
- Chương 64: Người một nhà 17.1
- Chương 65: Người một nhà 17.2
- Chương 66: Người một nhà 18.1
- Chương 67: Người một nhà 18.2
- Chương 68: Người một nhà 19
- Chương 69: Người một nhà · xong 1
- Chương 70: Người một nhà · xong 2
- Chương 71: Học viện Đạo thuật 1
- Chương 72: Học viện Đạo thuật 2
- Chương 73: Học viện Đạo thuật 3
- Chương 74: Học viện Đạo thuật 4.1
- Chương 75: Học viện Đạo thuật 4.2
- Chương 76: Học viện Đạo thuật 5
- Chương 77: Học viện Đạo thuật 6
- Chương 78: Học viện Đạo thuật 7.1
- Chương 79: Học viện Đạo thuật 7.2
- Chương 80: Học viện Đạo thuật 8
- Chương 81: Học viện Đạo thuật 9.1
- Chương 82: Học viện Đạo thuật 9.2
- Chương 83: Học viện Đạo thuật 10.1
- Chương 84: Học viện Đạo thuật 10.2
- Chương 85: Học viện Đạo thuật 11
- Chương 86: Học viện Đạo thuật 12.1
- Chương 87: Học viện Đạo thuật 12.2
- Chương 88: Học viện Đạo thuật 13.1
- Chương 89: Học viện Đạo thuật 13.2
- Chương 90: Học viện Đạo thuật 13.3
- Chương 91: Học viện Đạo thuật 14.1
- Chương 92: Học viện Đạo thuật 14.2
- Chương 93: Học viện Đạo thuật 15.1
- Chương 94: Học viện Đạo thuật 15.2
- Chương 95: Học viện Đạo thuật 16.1
- Chương 96: Học viện Đạo thuật 16.2
- Chương 97: Học viện Đạo thuật 17.1
- Chương 98: Học viện Đạo thuật 17.2
- Chương 99: Học viện Đạo thuật 18
- Chương 100: Học viện Đạo thuật 19
- Chương 101: Học viện Đạo thuật 20
- Chương 102: Học viện Đạo thuật 21
- Chương 103: Học viện Đạo thuật 22
- Chương 104: Học viện Đạo thuật 23
- Chương 105: Học viện Đạo thuật 24
- Chương 106: Học viện Đạo thuật 25
- Chương 107: Học viện Đạo thuật 26
- Chương 108: Học viện Đạo thuật 27
- Chương 109: Học viện Đạo thuật 28
- Chương 110: Học viện Đạo thuật 29
- Chương 111: Học viện Đạo thuật 30
- Chương 112: Học viện Đạo thuật · xong
- Chương 113: Không Người Sống Sót 1
- Chương 114: Không Người Sống Sót 2
- Chương 115: Không Người Sống Sót 3
- Chương 116: Không Người Sống Sót 4
- Chương 117: Không Người Sống Sót 5
- Chương 118: Không Người Sống Sót 6
- Chương 119: Không Người Sống Sót 7
- Chương 120: Không Người Sống Sót 8
- Chương 121: Không Người Sống Sót 9
- Chương 122: Không Người Sống Sót 10
- Chương 123: Không Người Sống Sót 11
- Chương 124: Không Người Sống Sót 12
- Chương 125: Không Người Sống Sót 13
- Chương 126: Không Người Sống Sót 14
- Chương 127: Không Người Sống Sót 15
- Chương 128: Không Người Sống Sót · xong
- Chương 129: Kết thúc 1
- Chương 130: Kết thúc 2
- Chương 131: Kết thúc 3
- Chương 132: Kết thúc 4
- Chương 133: Kết thúc 5
- Chương 134: Kết thúc 6
- Chương 135: Kết thúc 7
- Chương 136: Kết thúc 8
- Chương 137: Kết thúc 9
- Chương 138: Kết thúc 10
- Chương 139: Kết thúc 11
- Chương 140: Kết thúc 12
- Chương 141: Kết thúc 13
- Chương 142: Kết thúc 14
- Chương 143: Kết thúc 15
- Chương 144: Kết thúc 16
- Chương 145: Kết thúc 17
- Chương 146: Kết thúc 18
- Chương 147: Kết thúc 19
- Chương 148: Hoàn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Bàn tay vốn đang cầm ngôi sao, bất giác đặt lên ngực.
Thình thịch thình thịch ——
Đầu ngón tay rung động theo nhịp tim phập phồng, tiếng tim đập nặng nề khác thường bao trùm toàn bộ không gian trò chơi.
Hốc mắt cay xè, khiến Kiều Thất vô thức mím chặt môi.
Hàng mi nặng nề buông xuống, che đi đôi mắt xinh đẹp, một vệt tối đổ bóng trên mi mắt, Kiều Thất ngây người đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn về khoảng không vô định phía trước.
Không gian trò chơi của Kiều Thất chìm trong im lặng một hồi lâu.
Hệ thống cũng hiếm khi không lên tiếng.
【 Hệ thống. 】
Một lúc lâu sau, giọng của Kiều Thất mới vang lên.
Hàng mi Kiều Thất khẽ run, đôi mắt xinh đẹp nhưng mê mang, phản chiếu màn hình ánh sáng trước mặt.
Tiến độ nhiệm vụ chính vẫn không thay đổi, vẫn là 0%.
【 Tư Lâm Tu thật sự không phải là người tôi muốn tìm ——】 sao?
Giọng nói chỉ vang lên trong lòng, không thể át đi nhịp tim có phần hỗn loạn của cậu, Kiều Thất lại cúi mắt nhìn lồng ngực đang không ngừng phập phồng của mình, và những ngón tay vẫn luôn run rẩy.
Giọng nói trong lòng cậu cũng chỉ là lẩm bẩm, rất nhẹ, rất nhẹ, không giống như đang hỏi hệ thống.
【… Chúng tôi hẳn là quen biết nhau mới đúng. 】
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Tư Lâm Tu trong phó bản 【Không Người Sống Sót】, đôi môi vốn hồng nhuận của Kiều Thất bị mím đến trắng bệch hoàn toàn.
Vẻ ngoài giống nhau, còn có thể miễn cưỡng quy vào sự trùng hợp,
Nhưng mà ——
Ngực bỗng nhiên có chút khó thở.
Tư Lâm Tu vẫn luôn mơ thấy cậu.
Tình huống này đã bắt đầu từ rất sớm.
Thậm chí ——
Còn sớm hơn cả lúc cậu tiến vào trò chơi.
Nội dung cuốn nhật ký do Hứa Ngạn Hoài mang ra ngoài hiện lên trong đầu, bàn tay Kiều Thất đang đặt trên ngực dùng sức hơn một chút.
Tư Lâm Tu trong mơ có bạn trai, sau khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trong mơ.
Sao có thể trùng hợp đến mức này?
Không thể nào trùng hợp như vậy được.
Cậu và Tư Lâm Tu hẳn là phải quen biết nhau mới đúng.
Tư Lâm Tu, hắn ——
Kiều Thất nâng hàng mi hơi run rẩy, nhìn về phía giao diện người chơi của mình, thanh nhiệm vụ duy nhất của cậu, từ sau khi xuất hiện, chưa từng có bất kỳ thay đổi nào.
【… Điều này cần người chơi tự mình tìm hiểu. 】 Giọng của hệ thống cuối cùng cũng vang lên.
Tự mình tìm hiểu sao?
Nghe vậy, hàng mi của Kiều Thất lại cụp xuống.
Trước khi cậu lại một lần nữa chìm vào im lặng, giọng nói có phần vi diệu và phức tạp của hệ thống đã vang lên trước.
Giọng của hệ thống khác thường một cách không thể che giấu, không giống với bất kỳ giọng điệu nào mà nó từng dùng trước đây.
【 Ký chủ, có phải cậu đã hơi thích ——】 bỗng dưng dừng lại một khoảnh khắc, cuối cùng hệ thống không dùng đại từ ‘hắn’, mà trực tiếp nói rõ tên, 【 Tư Lâm Tu rồi không? 】
Không có vẻ quái đản, cũng không có giọng chua lè.
Cái lạnh băng vốn có trong giọng nói cũng không đậm.
Nhưng lại cho người ta một cảm giác rất khó hiểu, rằng hệ thống hỏi câu này có chút khó khăn.
Hàng mi rậm của Kiều Thất run lên theo giọng nói này, để lộ ra một chút đôi mắt xinh đẹp mờ mịt.
Ngực vẫn đang phập phồng.
Những đầu ngón tay đặt trên đó có thể giúp Kiều Thất cảm nhận trái tim một cách tinh tế.
Nặng trĩu, chua xót, trái tim có chút khó chịu, dường như thật sự đang đập hơi nhanh.
“Tôi…”
Tim Kiều Thất đã đập nhanh rất nhiều lần, tính cách nhút nhát và dễ xấu hổ của cậu luôn có thể khiến tim cậu đập bất thường một cách dễ dàng.
Nhưng lần này ——
Dường như có khác biệt.
Ít nhất, những lần tim đập nhanh trước đây, đều rất nhanh trở lại bình thường.
Mà lần này, lâu như vậy rồi, lại vẫn như thế.
Ít nhất, trước đây cậu đều có thể cảm nhận rất rõ ràng tim mình đột nhiên đập nhanh hơn.
Mà lần này, lại là sau khi hệ thống hỏi, cậu mới dựa vào những đầu ngón tay đang áp chặt mà phát giác ra.
“… Tôi không biết.”
Tiếng thì thầm có chút thất thố phiêu đãng trong không gian trò chơi.
Kiều Thất chậm một nhịp mới nhận ra, cậu không trả lời câu hỏi này trong lòng, mà là theo bản năng trực tiếp mở miệng nói ra.
Điều này khiến những đầu ngón tay đang đặt trên ngực cậu lại run lên thấy rõ.
Hệ thống không đáp lại, không ai biết hệ thống đang nghĩ gì.
Sau khi không nghe thấy giọng hệ thống, Kiều Thất lại tiếp tục nhìn tờ giấy sao đã mở ra mà ngẩn người.
Không gian trò chơi lại chìm vào yên tĩnh.
Khi không ai nghĩ rằng hệ thống sẽ mở miệng lần nữa, hệ thống đã im lặng hồi lâu lại lên tiếng, 【 Cậu và Tư Lâm Tu còn có thể gặp lại. 】
Thấy Kiều Thất ngẩng đầu, cuối cùng cũng để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lạ thường, hệ thống bổ sung, 【 Rất nhanh thôi. 】
Môi Kiều Thất mấp máy, rồi có phần cẩn thận mà hỏi, 【 Rất nhanh là chỉ lúc nào? 】
Kiều Thất không chắc sau khi nghe xong, hệ thống có dừng lại một khoảnh khắc hay không.
【… Phó bản sau. 】
【 Phó bản sau? 】
【 Ừ, Tư Lâm Tu cũng ở trong phó bản tiếp theo. 】 Hệ thống đưa ra câu trả lời rất chắc chắn trong ánh mắt đã khôi phục lại chút ánh sáng của Kiều Thất.
Hệ thống lờ đi cảnh báo của trò chơi đối với hành vi tiết lộ tình tiết trước của nó, chỉ chuyên chú nhìn Kiều Thất đã không còn thất thần.
Cho nên, đừng vì Tư Lâm Tu mà mờ mịt đau khổ nữa.
Dù chỉ cần trải qua 3 ngày ngắn ngủi trong trò chơi, sau khi tiến vào phó bản tiếp theo, Kiều Thất tự nhiên sẽ phát hiện ra.
Nhưng nó vẫn không nỡ, không có cách nào nhìn Kiều Thất như vậy.
Lúc này Kiều Thất hoàn toàn không chú ý đến chữ ‘cũng’ trong lời của hệ thống, sau khi phản ứng lại, cậu liền dưới cái nhìn chăm chú của hệ thống, chậm rãi cầm lại tờ giấy sao, dọc theo những nếp gấp ban đầu, yên lặng gấp nó lại.
*
Kiều Thất gấp rất chậm, đợi đến khi ngôi sao hoàn hảo xuất hiện lại trước mắt, thời gian đã trôi qua rất lâu.
Ngôi sao lấp lánh rực rỡ, chiếu rọi khiến đôi mắt Kiều Thất cũng sáng lấp lánh.
Dựa vào hành động này, cảm xúc của Kiều Thất cũng theo đó mà bình ổn lại.
【 Hệ thống, tôi cảm thấy nhiệm vụ của tôi có chút ——】 Kiều Thất tìm một từ hình dung thích hợp, 【 kỳ quái. 】
Lúc nói chuyện, cậu cũng đã nhìn về phía giao diện.
—— Hãy tìm thấy bạn trai của bạn trong trạng thái mù lòa.
Hoàn toàn không quan tâm đến bối cảnh thực tế của các phó bản, một nhiệm vụ trước sau như một, thật sự, nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường.
Kiều Thất đã tiếp xúc với rất nhiều người chơi trong 【 Không người sống sót 】, cậu lại một lần nữa nhận ra tình huống này không ổn.
Chỉ có một mình cậu là như vậy.
Chỉ có một mình Kiều Thất, nhận được nhiệm vụ không giống với những người chơi khác.
Có rất nhiều người chơi tiến vào 【 Không người sống sót 】, và nhiệm vụ của họ, tất cả đều dựa trên bản thân phó bản, mỗi phó bản một nhiệm vụ.
Sau khi Kiều Thất nhận ra điều không ổn, cậu đã nói bóng nói gió hỏi Chung Kỳ.
Chung Kỳ rất ngạc nhiên trước tình huống mà Kiều Thất tự dựng ra, liền quả quyết nói, tuyệt đối không có khả năng đó.
Chung Kỳ, người trông có vẻ rất am hiểu trò chơi, dường như hoàn toàn chưa từng thấy qua tình huống như của Kiều Thất, ngay cả trường hợp tương tự cũng không có.
【 Tôi không nghĩ ra, ý nghĩa của việc trò chơi bắt tôi tìm bạn trai. 】
Kiều Thất lộ vẻ khó hiểu.
Hơn nữa, nếu trò chơi thật sự rất muốn cậu tìm được bạn trai.
Tại sao còn muốn xóa đi tất cả ký ức liên quan của cậu?
Thậm chí ban đầu còn thêm cho cậu một hiệu ứng bất lợi là mù lòa.
Ý nghĩa của việc tăng thêm những khó khăn này là gì?
Tại sao nhất định phải để cậu đi tìm?
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Kiều Thất.
Rõ ràng, trò chơi hẳn là rất rõ bạn trai của cậu là ai, nếu trò chơi tự mình đi tìm, thì dễ như trở bàn tay.
Suy cho cùng, hệ thống đã thông báo cho cậu cách thức yêu cầu trò chơi tiến hành phán định nhiệm vụ.
Dù trò chơi không có phản ứng gì với hai lần phán định trước đó của cậu, nhưng nếu trò chơi có quyền hạn phán định này, đã nói lên rằng trò chơi thực ra nắm giữ đáp án chính xác.
Kiều Thất thu lại ánh mắt đang đặt trên thanh nhiệm vụ.
Sau khi gặp Tư Lâm Tu, nghi ngờ của cậu về nhiệm vụ của mình càng đậm hơn.
Cậu, tại sao lại không giống với những người chơi bình thường như vậy?
【 Đáp án nằm ở phó bản tiếp theo. 】 Sau khi im lặng một lát, hệ thống đưa ra câu trả lời có vẻ hơi sâu xa.
【 Hệ thống, có phải cậu biết gì đó không? 】
【… Ừ. 】 Hệ thống tuy đáp lại, nhưng không nói thêm gì nữa.
Kiều Thất thức thời không hỏi thêm.