Khi xảy ra sạt lở núi, tôi và Hứa Ương Ương cùng bị rơi xuống.

Bạn trai tôi – ngay trước mặt tôi – cõng Hứa Ương Ương rời đi.

Bỏ lại tôi một mình ở đó.

Mọi người đều vội vàng đưa Hứa Ương Ương vào bệnh viện, không ai quan tâm đến tôi.

Đến khi có người khác cứu tôi, đưa vào viện, bạn trai tôi cũng không đến thăm lấy một lần.

Thế nhưng khi tôi không còn yêu anh ta nữa, anh ta lại đỏ hoe mắt, vừa khóc vừa nói yêu tôi.

1

Lúc sạt lở xảy ra, tôi đang đứng vững thì bị Hứa Ương Ương kéo một cái, rồi bị cô ta kéo theo rơi xuống.

Phó Văn Thư hoảng hốt cõng Hứa Ương Ương rời đi, không hề liếc nhìn tôi một cái.

Thật ra, so với Hứa Ương Ương, tôi bị thương nặng hơn. nhat sin h nhat the

Cả hai đứa đều bị một cái cây chắn lại, nhưng xui cho tôi là tôi va vào trước.

Cành cây đ-â-m xu-y/ên qua chân tôi.

Còn cô ta thì nhờ tôi đỡ phía dưới nên chỉ bị vài vết xước nhẹ.

Vừa thấy Phó Văn Thư, nước mắt tôi đã không kìm được, còn chưa kịp mở lời, anh ta đã quay người cõng Hứa Ương Ương bỏ đi.

Từ đầu đến cuối, anh ta không hề nhìn tôi một lần.

Cho đến khi Lý Lê và nhóm nhân viên khu du lịch đến cứu, tôi mới không trụ nổi mà ngất đi.

Tôi nằm viện suốt một tháng.

Trong khoảng thời gian đó, mỗi lần Lý Lê đến thăm là lại khóc.

“Xin lỗi Diểu Diểu, tất cả là tại tớ. Tớ tưởng Phó Văn Thư sẽ cứu cậu, nên mới ngốc nghếch đi theo bọn họ.”

“Lúc tớ quay lại tìm người giúp, chỉ thấy anh ta đưa một cô gái lên xe cấp cứu. Tớ cứ tưởng là cậu, nên không nghĩ nhiều.”

“Thật sự xin lỗi Diểu Diểu. Giá mà tớ để ý hơn chút thì tốt rồi…”

Tôi nhẹ nhàng vỗ đầu Lý Lê trấn an, chuyện này thật sự không thể trách cô ấy.

Dù sao thì, tôi cũng từng nghĩ chắc chắn Phó Văn Thư sẽ cứu mình.

Ngay cả khi anh ta cõng Hứa Ương Ương rời đi, tôi vẫn còn hy vọng anh ta sẽ tìm người quay lại cứu tôi.

Cũng may cành cây không đ/â/m trúng xương, chỉ cần nghỉ ngơi đủ là sẽ ổn.

Ngày xuất viện, chính Phó Văn Thư đến đón tôi. Trông anh ta tiều tụy hẳn đi.

Khi bế tôi lên xe, anh ta nhẹ nhàng đến mức như thể tôi là bảo vật quý hiếm.

Nhưng khi tôi vừa đến nhà anh ta và thấy Hứa Ương Ương ở đó, các ngón tay tôi bất giác co lại.

Tôi vốn thích bám lấy Phó Văn Thư, nên dù chuyển ra ngoài sống riêng, tôi cũng mua một căn hộ ngay đối diện nhà anh ta, thành hàng xóm luôn.

Nhà Phó Văn Thư hôm đó có rất nhiều người – đều là bạn của anh ta.“Diểu Diểu, mọi người đến chúc mừng em xuất viện đấy.”

Anh ta còn chưa nói dứt câu, thì một giọng nữ lanh lảnh vang lên:“Anh Phó ơi, gia vị nhà anh để đâu vậy?”

“Để anh tìm cho, em không tìm được đâu.”

Phó Văn Thư vội đứng dậy đi vào bếp.“Sao anh biết em tìm không ra?”

Giọng Hứa Ương Ương hơi bực bội. Giọng Phó Văn Thư thì chẳng mấy thân thiện, nhưng lại có cái kiểu thân thiết mà người ngoài không xen vào được.

“Em thử tìm một cái xem, anh không tin em tìm được.”

“Được, em sẽ tìm, xem có đúng như anh nói không!”

“Ôi trời, hai người cứ gặp nhau là cãi nhau. Có cần bọn tớ giúp gì không, tụi tớ vào bếp luôn nhé.”

Bạn bè Phó Văn Thư rôm rả kéo nhau vào bếp, tiếng cười nói vang ra từ đó.

Tôi lại nhìn sang mấy người còn lại đang ngồi một bên chơi game.

Rõ ràng trong nhà có rất nhiều người, vậy mà chẳng có ai để tôi trò chuyện.

Lúc đó, tôi bỗng cảm thấy dưới chân ấm lên.

Một con mèo ragdoll lông trắng xinh đẹp đang cọ vào chân tôi một cách thân thiết.

Con mèo này là do Lý Lê tặng tôi, nhưng từ lúc có nó đến giờ, toàn là Phó Văn Thư chăm.

“Cô công chúa nhỏ đến mình còn không lo nổi, còn muốn nuôi mèo nữa hả?”

Khi tôi hào hứng nói muốn tự nuôi nó, Phó Văn Thư chỉ cười rồi xoa đầu tôi.

“Dù sao cũng có anh Văn Thư đây rồi. Em không biết chăm thì anh sẽ lo.”

“Em đúng là…”

2

Tôi ôm con mèo, ngồi ngẩn người một lúc lâu, cho đến khi Hứa Ương Ương bước ra.

Vừa thấy tôi ôm mèo, cô ta liền nhanh chân đi về phía tôi.

“Cô Giang Diểu, mau đi rửa tay đi, sắp đến giờ ăn rồi đấy.”

Cô ta tự nhiên ôm lấy con mèo trong tay tôi. Con mèo không hề phản kháng mà còn rúc vào lòng cô ta như đang làm nũng.

Thực ra con mèo này rất khó gần, phải tiếp xúc rất lâu nó mới thân được với ai.

Tôi nhìn động tác thuần thục khi Hứa Ương Ương cho mèo ăn, trái tim vốn đã tê liệt lại bất ngờ nhói lên từng chút.

“Tôi không có khẩu vị, không ăn đâu.”

Nói xong, tôi rời khỏi nhà Phó Văn Thư, trở về căn hộ của mình.

Không bao lâu sau, chuông cửa vang lên — là anh ta.“Giang Diểu, em lại dỗi chuyện gì nữa đây?”

“Bọn anh bận rộn trong bếp lâu như vậy chẳng phải để chúc mừng em xuất viện sao?”

“Sao em lại lặng lẽ bỏ đi mà không nói một câu nào?”“Có phải em quá đáng quá rồi không?”

“Em không thể hiểu chuyện một chút à?”

Tôi không đáp lại câu nào, cứ ngồi im như vậy cho đến khi tiếng anh ta không còn vang lên nữa.

Lúc ấy tôi mới nhận ra mặt mình đã ướt đẫm nước mắt từ lúc nào.

Hôm sau, đợi Phó Văn Thư đi làm, tôi đến nhà anh ta, đem con mèo về.

Tôi đưa nó cho một người bạn – một người rất yêu mèo – đó là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi tiễn con mèo đi, tôi thu dọn đồ đạc và quay về nhà bố mẹ.

Biệt thự nhà họ Giang rất sang trọng, từng chi tiết đều toát lên sự tinh tế và quý phái.

Nhà họ Phó nằm ngay sát vách, tôi và Phó Văn Thư là thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Ai quen chúng tôi cũng biết, tôi là cô gái được anh ấy chiều chuộng hết mực.

Từ bé tôi đã thích bám lấy Phó Văn Thư.

Nghe mẹ tôi kể, hồi còn nhỏ, trong lễ bốc đồ, tôi chẳng màng đến món nào, chỉ một mạch bò thẳng đến bên Phó Văn Thư, ôm chặt lấy anh ta không buông.

Phó Văn Thư hơn tôi ba tuổi, lúc đó chỉ dám ngồi yên ôm tôi, không dám nhúc nhích.

Mọi người nói đó là lần đầu tiên họ thấy vẻ mặt lúng túng như gặp đại địch trên gương mặt nghiêm nghị của Phó Văn Thư. n ha t sin h nha t t he

Tới giờ vẫn có người nhắc lại chuyện đó.

Từ nhỏ, câu đầu tiên tôi biết nói không phải “mẹ”, cũng chẳng phải “bố”, mà là “anh trai”.

Vì chuyện đó mà bố mẹ tôi ghen suốt một thời gian dài.

Chỉ cần quay lại nơi này, tôi luôn nghĩ đến Phó Văn Thư.

Bố mẹ ngạc nhiên khi tôi bất ngờ về nhà, nhưng nhiều hơn cả là niềm vui.

Ăn tối xong, tôi đến thư phòng tìm bố.

“Nói đi, từ lúc về đã thấy con không vui rồi. Ở ngoài bị ấm ức gì à?”

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt tấm ảnh chụp chung của Phó Văn Thư và Hứa Ương Ương lên bàn.

Gương mặt bố đang cười lập tức sa sầm khi thấy hai người họ trong ảnh có vẻ thân mật.

Bố tôi hiểu rõ Phó Văn Thư là người như thế nào.

Ông biết rõ, thái độ của Phó Văn Thư với Hứa Ương Ương là đặc biệt.

Mà sự đặc biệt ấy, trước giờ chỉ thuộc về tôi.

Tôi xưa nay ghét nhất việc người khác dòm ngó những thứ của mình — dù là đồ chơi, hay quần áo.

Cái gì đã bị cướp khỏi tay tôi, tôi đều không thèm giữ nữa.

Tôi đưa bố xem bức ảnh đó chỉ có một ý — Phó Văn Thư, con không cần nữa.

Bố trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng.“Diểu Diểu, con muốn xử lý thế nào?”“Con muốn hủy hôn ước với anh ta.”

Tôi và Phó Văn Thư ở bên nhau sau kỳ thi đại học.

Ngay ngày đầu tiên quen nhau, anh ta đã dẫn cả nhà đến gặp bố mẹ tôi, xin phép đính hôn.

Vì chuyện đó mà bố tôi đã không ít lần khó chịu với anh ta.

“Chờ vài hôm nữa, đợi ba mẹ thằng Phó về, chúng ta sẽ sang nói chuyện đàng hoàng.”

Bố nói một cách điềm tĩnh, nhưng từng lời lại nặng trĩu.

“Vâng.”

Tôi cúi đầu, đáp nhẹ. Nhưng nước mắt vẫn không kiềm được, rơi ướt tay.

Phải đến khi bố tách từng ngón tay tôi ra, tôi mới nhận ra móng tay mình đã bấm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.

3

Buổi tối, Phó Văn Thư gọi điện cho tôi, giọng anh ta đầy hoảng hốt.

“Diểu Diểu, Tiểu Bảo mất tích rồi.”“Anh về từ công ty mà không thấy nó đâu cả.”“Tôi tặng người khác rồi.”

Tôi lạnh lùng cắt ngang lời anh ta.

Ngay sau đó, một giọng nữ đầy tức giận vang lên từ đầu dây bên kia.

“Cô Giang, cô quá đáng thật đấy! Sao lại đem Tiểu Bảo tặng cho người khác? Cô không thấy hành vi này quá vô trách nhiệm sao?”

“Cô nuôi Tiểu Bảo bao lâu nay rồi mà không có chút tình cảm nào à?”

“Tại sao cô có thể dễ dàng tặng nó đi như vậy chứ?”

Tôi không biết mình thấy khó chịu vì Hứa Ương Ương dám cầm điện thoại của Phó Văn Thư nói với tôi như thế, hay vì đến giờ này mà cô ta vẫn còn đang ở bên anh ta.

Tôi không nghe thêm một giây nào nữa, lập tức cúp máy rồi lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi chặn hết toàn bộ liên lạc với Phó Văn Thư.

Lý Lê biết tâm trạng tôi không tốt, liền lấy cớ rủ tôi đi dạo phố để kéo tôi ra ngoài.

Tôi miễn cưỡng đi theo cô ấy, hôm nay trời đẹp, nắng nhẹ và không khí mát mẻ.

Lý Lê là người mê làm đẹp, đặc biệt là những món trang sức lấp lánh và đắt tiền.

Lúc tôi theo cô ấy vào tiệm trang sức, nhìn những món đồ tinh xảo ấy, tôi cũng phải trầm trồ một chút.

Tôi chưa từng thiếu những thứ này. Là con một của nhà họ Giang, từ nhỏ tôi đã được nuông chiều như công chúa.

Ngoài bố mẹ, thì Phó Văn Thư cũng thường xuyên tặng tôi trang sức, mỗi món đều có giá trị hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu.

Nghe mẹ tôi kể, từ nhỏ Phó Văn Thư đã thích tặng quà cho tôi, đủ loại từ đồ chơi đến trang sức.

Mấy món anh ta từng tặng tôi có thể chất đầy cả mấy căn phòng.

Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn rất thích ngắm những món trang sức đẹp đẽ như vậy.

Mua sắm xong, tôi và Lý Lê vui vẻ định quay về thì có một người đột nhiên chặn đường tôi.

Chương 2 ở đây nha:

Hết chương
Về trang truyện