14

Giang Vân Đình vẫn cho rằng tôi chỉ đang giận dỗi, rời đi vài hôm để anh lo lắng.

Năm xưa tôi cũng từng vậy — lần đi công viên, cố ý nhờ Cố Hi nhắn anh rằng tôi về trước, chỉ để xem anh hốt hoảng tìm tôi.

Hay ở công ty, tôi cố tình khiêu khích Cố Hi, xem anh rốt cuộc coi trọng ai hơn.

Anh đã nói bao lần: Cố Hi là trợ lý của anh, đã theo anh nhiều năm, hiểu rõ từng thói quen của anh. Anh không thể vì một người phụ nữ mà vứt bỏ cộng sự mình quý trọng.

Còn tôi, trong mắt anh, mãi mãi chỉ là kẻ luôn nhằm vào Cố Hi.

Anh để cô ta chọn quà, tôi liền ném đi.

Tôi theo anh về biệt thự Giang gia, bác gái Giang đã ngồi sẵn trong phòng khách, bên cạnh lại là Cố Hi đáng ghét đến buồn nôn.

Nhưng cũng chẳng sao nữa.

Trước kia tôi yêu Giang Vân Đình, muốn có một mái ấm cùng anh, vì thế chấp nhận chịu đựng sự thờ ơ.

Chịu đựng cả việc anh che chở Cố Hi trước bao người, mặc kệ những lời mỉa mai làm tôi tổn thương.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Tôi không yêu nữa, anh chẳng còn cách nào làm tôi đau.

“Bác, nghe nói bác bệnh, giờ thế nào rồi ạ?” Tôi bước tới, chen vào chỗ Cố Hi đang ngồi.

Bác gái Giang thoáng cười bất lực: “Đỡ nhiều rồi, chỉ là huyết áp hơi thất thường.”

Ánh mắt bác lướt qua tôi, lại nhìn sang Giang Vân Đình.

Ngày xưa, ở đâu tôi cũng chỉ dõi theo anh.

Còn hôm nay, từ lúc bước vào, tôi chưa từng liếc anh lấy một cái.

“Đây là bánh bưởi do cháu tự làm, bác nếm thử đi.” Tôi lấy bánh từ túi ra, đúng hương vị bác từng thích nhất.

“Cô Lưu, bây giờ sức khỏe phu nhân không hợp ăn đồ nhiều đường đâu.” Giọng Cố Hi vẫn nhẹ nhàng, nghe mà thấy ghê tởm.

Tôi đặt bánh xuống, quay đầu nhìn cô ta, nhếch môi:

“Ồ, còn có người ở đây sao? Tôi cứ tưởng bác Giang mới mua một con rùa khổng lồ về nuôi. Xin lỗi nhé.”

Tôi rõ ràng thấy ngực Cố Hi phập phồng, cô ta tức giận.

Nhưng tôi không hề nói sai.

Ba năm qua, tôi chưa từng coi cô ta là đối thủ, không phải vì tin Giang Vân Đình, mà vì Cố Hi chẳng hề giống hình mẫu “tiểu tam”.

Lúc nào cũng mặc đồ công sở tối màu, cứng nhắc, lạnh lùng. Một người như thế, lẽ ra chẳng thể nào dính tới hai chữ “trà xanh”, nhưng chính sự giả vờ ấy mới khiến người ta ghét cay ghét đắng.

“Cô Lưu, cô nói vậy có quá đáng không? Sao lại mắng người khác?” Cô ta rưng rưng, sắp khóc đến nơi.

Tôi giơ tay cản:

“Chị ơi, thiếu nữ xinh đẹp khóc thì khiến người ta thương, chứ rùa khổng lồ khóc thì chỉ khiến người ta hiếu kỳ thôi!”

Giang Vân Đình thấy vậy liền đứng về phía Cố Hi, định trách móc tôi.

Tôi nhanh hơn, ngăn anh mở miệng:

“Anh im đi. Tôi biết ‘đánh chó thì phải nể mặt chủ’, nhưng cũng tại anh thôi. Rõ ràng biết chó nhà mình hay cắn người, sao không buộc dây?”

Gương mặt Giang Vân Đình sầm lại, nhưng tôi thì thấy khoái trá.

Lần đầu tiên, tôi nhận ra anh chẳng hề đẹp trai. Vẻ nho nhã ngày trước, chẳng qua chỉ là lớp vỏ để che giấu kiêu ngạo.

“Bác ơi, bánh này không đường, bác cứ yên tâm ăn. Còn nữa, cảm ơn bác đã chăm sóc cháu suốt ba năm. Sau này nếu nhớ cháu, cứ gọi điện, cháu sẽ đến thăm.” Tôi nhét tấm danh thiếp vào tay bác.

Không thèm quan tâm hai kẻ kia, tôi đứng dậy rời đi.

15

“Lưu Mộc Tê!” Người đàn ông gọi tôi lại. “Em mắng cũng mắng rồi, hả giận rồi chứ?”

Giọng anh ta hiển nhiên đã yếu thế.

Tôi còn tưởng anh sẽ lại vì Cố Hi mà trách tôi không biết điều, nhưng giờ tôi chẳng buồn để tâm.

“Tôi đã nói rất rõ, tôi về đây chỉ để thăm bác gái, thế thôi.”

Tôi đi thêm vài bước, anh ta như hạ quyết tâm, hét lớn sau lưng:

“Đủ rồi! Tôi đồng ý điều cô muốn, sẽ điều Cố Hi đến chi nhánh, rồi lập tức kết hôn với em. Như thế được chưa?”

Anh ta điên à? Tưởng mình là cái gì mà quý giá đến thế? Rời bỏ anh ta, tôi không sống nổi chắc?

Tôi bước nhanh, sợ bệnh của anh ta lây sang mình, hệt như chạy trốn khỏi biệt thự.

Vừa ra cổng, tôi thấy một chiếc Maybach quen thuộc.

Không ngờ xe này nhiều người mua đến thế. Nếu không nhìn biển số, tôi đã tưởng Tiêu Tự tới.

Đi được vài bước, tôi phát hiện xe đó quả nhiên lén lút bám theo.

Nhìn kỹ lại, đúng là Tiêu Tự thật.

“Tiêu Tự, sao anh ở đây?” Tôi vừa nói vừa cảnh giác nhìn quanh, chẳng lẽ anh gắn định vị theo dõi tôi?

Anh xuống xe, khác hẳn vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, nghiêm giọng:

“Tôi sợ em lừa tôi, ở lại Giang gia rồi không về nữa.”