Năm thứ tư đi làm, tôi đem toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho bạn trai vay để mở công ty.
Nhưng đến khi mẹ tôi cần tiền gấp để phẫu thuật, anh ta lại bốc hơi không một lời.
Sau khi mẹ tôi mất, anh ta lại ngang nhiên quay về… còn dẫn theo một người phụ nữ khác.
“Chuyện tình cảm của chúng ta, nhất định phải dùng tiền để đánh giá sao? Em không biết công ty anh đang gấp lắm à?”
“Một người học 985 như cô, mà vì hai trăm ngàn cứ đuổi theo đàn ông đòi tiền, bảo sao người ta chán cô.”
Tôi đòi lại tiền, thì họ thản nhiên từ chối, lý lẽ đầy mình.
Đã vô tình như vậy rồi… thì đừng trách tôi tuyệt tình đến cùng.
1
Chiều thứ Sáu, tôi vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, thì nhận được cuộc gọi từ ba.
“Con gái à, mẹ con gặp tai nạn, phải phẫu thuật gấp, tình hình nguy kịch lắm. Bác sĩ nói phải đóng tiền trước mới làm được. Con có thể gom được ít nào không?”
“Ba cần bao nhiêu? Mẹ sao lại bị tai nạn? Không có ai bồi thường à?”
“Bác sĩ nói khoảng hai trăm ngàn. Bồi thường gì chứ? Mẹ con tự lái máy cày ra ruộng, ai ngờ xe lật xuống mương!”
“Hai trăm ngàn?! Nhiều vậy ạ?!”
Tôi sững sờ hét lên.
Tôi không phải không có hai trăm ngàn, nhưng nửa tháng trước, tôi đã đưa hết cho bạn trai – Phùng Hiểu Vũ.
Anh ta nói công ty có dự án mới cần vốn gấp.
Sau khi bị nài nỉ mãi, tôi mới đồng ý chuyển hết số tiền mình dành dụm suốt bốn năm cho anh ta.
“Ừ, bác sĩ nói tình hình mẹ con không tốt, có khi phải làm mấy ca phẫu thuật lớn. Ba nghe nói lương con cũng khá, mấy năm nay có để dành được không?”
Ba mẹ tôi đều làm nông, dưới tôi còn có một đứa em trai đang học đại học, nên đừng nói hai trăm ngàn, vài chục ngàn cũng là cả vấn đề.
“Ba, con có để dành một ít, nhưng chắc cần chút thời gian mới gom đủ. Ba thử nói bác sĩ làm trước được không?”
“Vậy ba đi hỏi thử. Con cũng tranh thủ nhanh lên, mẹ con thật sự nguy kịch lắm rồi.”
Vừa cúp máy ba, tôi liền gọi ngay cho Phùng Hiểu Vũ.
Tôi cứ nghĩ sau khi nghe tôi kể tình hình, anh ta sẽ hứa sớm hoàn tiền cho tôi.
Vì lúc vay, anh ta đã nói chỉ mượn đúng một tuần.
Giờ đã qua nửa tháng, theo lý mà nói anh ta nên trả rồi.
Nhưng không ngờ, câu trả lời của anh ta như dội cho tôi một gáo nước lạnh.
“A Hồng, anh vừa mới lấy được dự án này, toàn bộ tiền đã đổ vào rồi, giờ thực sự không rút ra được. Em là bạn gái anh, lẽ ra phải hiểu và thông cảm chứ. Với lại, cha mẹ em còn có em trai em mà? Em sắp lập gia đình rồi, sao còn phải lo cho cha mẹ làm gì nữa?”
Tôi sững người.
Mất vài giây mới hoàn hồn lại, tôi gào lên:
“Anh đang nói cái gì vậy? Lớn rồi thì không cần lo cho cha mẹ nữa à? Lấy chồng rồi thì cha mẹ không còn là cha mẹ em nữa sao? Em trai em vẫn đang đi học, làm sao có hai trăm ngàn ngay được? Anh vay tiền lúc trước còn nói chỉ mượn một tuần, giờ nửa tháng rồi vẫn chưa trả!”
Tôi xả một tràng không kịp thở.
Có lẽ cũng biết mình sai, giọng Phùng Hiểu Vũ bắt đầu dịu xuống.
“A Hồng, không phải anh không muốn trả. Nhưng dự án mới bắt đầu, giờ thật sự không có cách nào xoay tiền nhanh như vậy. Đừng nói hai trăm ngàn của em, ngay cả một triệu của anh, anh cũng bỏ vào hết rồi.”
“Vậy mẹ tôi phải làm sao? Bà ấy đang nằm chờ tiền tôi chuyển để cứu mạng kìa!”
“A Hồng, em bình tĩnh chút đi. Chắc chắn em có cách mà đúng không? Em làm ở chỗ tốt như vậy, không thể nào mấy năm chỉ có mỗi hai trăm ngàn tiết kiệm đúng không? Em nhất định còn tiền mà. Nếu không đủ, em còn có thể xài thẻ tín dụng nữa, anh mỗi tháng còn quẹt mấy chục ngàn kìa!”
“Phùng Hiểu Vũ! Vay tiền thì phải trả, đó là chuyện đương nhiên, dù anh là bạn trai tôi! Tôi không cần biết, hôm nay bằng mọi giá anh phải trả lại hai trăm ngàn cho tôi!”
Nói xong, tôi dập máy ngay, sau đó leo lên xe điện, phóng thẳng đến công ty của Phùng Hiểu Vũ.
Tôi muốn gặp mặt nói cho rõ ràng.
2
Phùng Hiểu Vũ nói là mở công ty, nhưng thật ra chỉ là công ty ma.
Anh ta cụ thể làm gì, tôi cũng không rõ lắm.
Vì công việc của anh ta thay đổi liên tục, lại khá linh hoạt.
Nói trắng ra, thấy gì có thể kiếm tiền là anh ta lao vào làm cái đó.
Mấy năm nay, anh từng thầu nhà hàng, mở tiệm quần áo, thậm chí còn kinh doanh trung tâm đào tạo.
Không rõ có lời hay không, nhưng mắt thường cũng thấy rõ – từ chiếc xe điện bé xíu, anh ta đã đổi sang một chiếc Mercedes.
Văn phòng cũng từ căn phòng bé cũ kỹ, chuyển thành căn hộ lớn sang trọng.
Còn chuyện vì sao tôi và anh ta quen nhau, thực ra là nhờ một lần tình cờ.
Hôm đó tôi tăng ca xong, ghé vào một nhà hàng ăn tối.
Vừa ngồi xuống thì nghe người ngồi bàn bên cạnh vừa uống rượu một mình, vừa gọi điện thoại.
Do khoảng cách khá gần nên tôi nghe rõ từng lời anh ta nói.
Anh kể rằng năm 15 tuổi, từng cùng anh trai ra đồng chăn bò.
Kết quả, anh trai bị rơi xuống sông, chết đuối ngay trước mắt anh.
Về đến nhà, anh dùng dao chặt rau tự chém mình một nhát, rồi thề sẽ thoát khỏi cuộc sống nghèo khó, sau đó rời quê đi lang bạt khắp nơi.
Vừa đi làm kiếm sống, vừa tranh thủ học hành.
Dù không thi đậu đại học, nhưng cũng tự lực học được đến một trường cao đẳng.
Ra trường, anh làm nhiều công việc, kiếm được chút tiền, nhưng vẫn không cam tâm sống bình thường.
Anh quyết tâm mở công ty riêng, làm ông chủ, còn muốn dẫn dắt cả làng cùng làm giàu.
Tôi không biết lúc đó anh đang gọi cho ai, nhưng những lời anh nói đã thực sự chạm đến tôi.
Tôi xúc động vì những nỗi khổ mà anh từng trải qua, và càng nể phục vì sự kiên trì, nỗ lực không ngừng của anh.
Sau khi nói chuyện xong, anh ta say gục luôn trên bàn.
Không lâu sau, nhà hàng chuẩn bị đóng cửa, nhân viên định kéo anh ta ra ngoài vứt bên đường.
Tôi không đành lòng, bèn đỡ anh dậy.
Thấy anh say quá trời, tôi liền đưa anh đến một nhà trọ gần đó, trả tiền phòng, dặn dò ông chủ trông nom rồi mới rời đi.
Cũng từ đó, chúng tôi bắt đầu quen nhau.
Có lẽ vì ấn tượng ban đầu đó quá sâu sắc, nên sau khi ở bên nhau, tôi luôn cảm thấy xót xa cho anh.
Biết anh có mơ ước làm chủ công ty, tôi không ngần ngại ủng hộ hết mình bằng mọi cách có thể.
Phùng Hiểu Vũ làm việc rất điên cuồng, nhiều khi ngồi lì trong văn phòng cả ngày.
Đói thì chỉ ăn vài cái bánh quy, uống mấy ngụm nước lọc cho qua bữa.
Những lúc như thế, tôi lại cặm cụi nấu đồ ăn ngon rồi hí hửng mang đến cho anh, còn kiên quyết đứng đó chờ anh ăn xong mới chịu về.
Bận quá thì anh thậm chí không về phòng trọ, cứ ăn ngủ luôn tại văn phòng.
Tôi biết vậy nên luôn mang theo quần áo, chăn gối đến cho anh, không quên dặn dò anh phải chăm sóc sức khỏe.
Vì dồn toàn bộ thời gian cho công việc nên anh ít có thời gian bên tôi.
Nhưng mỗi lần được ở bên nhau, anh đều chắc chắn hứa rằng:
Sau này kiếm được tiền, anh sẽ dắt tôi đi ăn hết các món ngon trên đời, đi du lịch khắp nơi, còn sẽ tổ chức cho tôi một đám cưới thật hoành tráng.
Tôi đã rất cảm động.
Chỉ mới tháng trước thôi, tôi lại một lần nữa mềm lòng trước những lời mật ngọt và những giấc mơ rực rỡ mà anh vẽ ra.
Sau đó, trong một nhà nghỉ cũ kỹ, tôi đã trao cho anh tất cả.
Sau đêm đó, khi anh nói công ty cần vốn để khởi động dự án, tôi không chút do dự mà đưa hết số tiền tiết kiệm suốt 4 năm làm việc cho anh…
“Phùng Hiểu Vũ đâu rồi!”
Tôi tức giận xông thẳng tới quầy lễ tân, lớn tiếng hỏi.
“Chị ơi, tổng giám đốc Phùng… ảnh ra ngoài từ sớm rồi ạ.”
Cô lễ tân là một cô gái trẻ mới được anh ta tuyển từ quê lên, có lẽ chưa từng thấy ai vừa hoảng vừa tức như tôi, nên thoáng chút hoảng hốt.
“Tôi có việc gấp cần tìm anh ta. Nếu anh ta quay lại, lập tức gọi điện cho tôi!”
Chương 2 ở đây:
