Khi tham gia buổi họp lớp, mọi người đều đang bàn tán lý do vì sao tôi chia tay với bạn trai cũ.
Anh chàng ít nói nhất lớp, nam thần Tần Dạng, chỉ hỏi tôi một câu.
“Lúc đó anh ta theo đuổi cậu bao lâu?”
“Chắc khoảng mười ngày gì đó.”
Anh ấy nhẹ giọng nói:
“Vậy tớ thích cậu đã mười năm rồi, bây giờ có thể theo đuổi cậu không?”
1
Phát hiện bạn trai Chu Gia Dư ngoại tình, tôi không làm ầm lên.
Chỉ bình tĩnh nói chia tay, rồi trong ngày dọn ra ngoài luôn.
Tốc độ nhanh đến mức khiến cả bạn thân cũng phải sửng sốt.
“Mười năm tình cảm, tớ tưởng cậu ít nhất cũng sẽ buồn vài ngày chứ.”
Tôi lắc đầu.
“Có phải tớ là người phản bội đâu, mắc gì phải dằn vặt bản thân?”
“Thật ra tớ còn thấy nhẹ nhõm, ít ra bảng kết quả khám sức khỏe không có gì bất thường.”
Bạn thân thốt lên, bảo tôi đúng là nội tâm vững vàng.
Sau đó quay sang nhiệt tình giúp tôi chọn nhà mới gần trung tâm thành phố.
Một tầng chỉ hai căn, giá thuê cũng không đắt.
Tôi quyết định thuê ngay.
Bên môi giới lập tức liên hệ chủ nhà để hẹn ký hợp đồng.
“Anh Tần, anh khi nào có thời gian qua được?”
“Ngay bây giờ.”
Cuộc gọi đó bật loa ngoài,nên giọng nam trầm thấp, pha chút từ tính bên kia điện thoại vang lên rất rõ.
Tôi không nhịn được mà thầm cảm thán.
Giọng của chủ nhà tên Tần này nghe hay ghê, đúng kiểu giọng nam thần trong tiểu thuyết.
Cho đến không lâu sau,người môi giới cung kính dẫn một người đàn ông trẻ tuổi bước vào,vừa vặn chạm mặt tôi.
Nhìn thấy khuôn mặt điển trai đến mức “trực tiếp” của anh ta, tôi hơi khựng lại.
Vừa định lên tiếng, người kia lại cúi đầu nhìn điện thoại,vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách.
Người môi giới bên cạnh nhiệt tình giới thiệu:
“Cô Tạ, đây là chủ nhà của chúng ta – anh Tần.”
Chàng trai trẻ chỉ “ừ” một tiếng,lướt mắt nhìn tôi rồi giới thiệu ngắn gọn.
“Tần Dạng.”
Tôi lập tức đáp lại:
“Tôi tên là Tạ Tình.”
Tần Dạng gật đầu lịch sự, ngồi xuống bên cạnh.
Tôi do dự giây lát, lại lên tiếng thăm dò.
“À… tôi nói rồi đó, tôi tên là Tạ Tình.”
Tần Dạng khẽ nâng mí mắt nhìn tôi, ánh mắt bình thản.
Có vẻ không hiểu vì sao tôi phải nhắc lại lần nữa.
Tôi lúng túng mở miệng, cuối cùng lại không nói thêm gì nữa,tập trung vào chuyện thuê nhà.
Chỉ là trong suốt quá trình, tôi không kìm được mà liên tục lén liếc nhìn vị chủ nhà đẹp trai này.
Không lâu sau, Tần Dạng đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại gấp,bạn thân tôi liền tranh thủ huých tôi một cái.
“Cậu có gì đó sai sai nha. Khai mau, cậu quen tên đẹp trai này à?”
Tôi nhẹ nhàng đáp.
“Biết, bạn học cấp ba của tớ.”
Chỉ là hình như cậu bạn học này… đã không còn nhớ tôi là ai.
2
Tần Dạng là bạn học cấp ba của tôi trước khi chia lớp,thậm chí lúc khai giảng năm nhất, tụi tôi còn ngồi bàn trước bàn sau.
Chỉ là hồi đó, cậu ấy đã vượt xa bạn bè cùng trang lứa rồi.
Gương mặt trúng số di truyền, cộng với thành tích học tập xuất sắc,Tần Dạng chẳng khác gì tâm điểm của khu ký túc xá nữ.
Nghe nói tòa nhà thí nghiệm trong trường là do ba cậu ấy “tiện tay” ném ra vài cái “mục tiêu nhỏ” rồi xây nên.
Lúc đó tôi còn từng rón rén đến hỏi cậu ấy hai bài tập.
Thái độ của Tần Dạng thật sự quá mức lạnh lùng và xa cách.
Dù đôi mắt đen láy kia khi nhìn tôi khiến tôi luôn nghĩ anh ấy đang chê tôi ngốc.
Thỉnh thoảng, tôi sẽ nhân lúc chuyền bài kiểm tra hoặc cúi xuống nhặt bút mà lén nhìn nam thần đang làm gì.
Ừm, ngoài học hành thì chính là… đang được người ta tỏ tình.
Dần dần, tôi phát hiện ra nam thần ấy thường xuyên nhìn chằm chằm vào lưng tôi.
Ban đầu tôi còn tưởng anh ấy đang ngắm tôi, sau đó mới nhận ra anh ấy chỉ đang thả hồn suy nghĩ bài toán thôi.
Lúc ấy tôi còn thấy ghét bản thân mình vì quá tự luyến.
Không hiểu vì lý do gì, rõ ràng tôi và Tần Dạng chẳng có mấy quan hệ, vậy mà không biết từ bao giờ trong lớp lại lan truyền một tin đồn.
Rằng tôi quyến rũ Tần Dạng, Tần Dạng thích tôi.
Tôi đoán có lẽ vì tôi trông hơi giống loại con gái “hồ ly tinh”.
Nhưng nhan sắc là do ba mẹ cho, tôi cũng đã giải thích vài lần mà không ai tin.
Cộng thêm khoảng thời gian đó lại có một nam sinh chuyên thể thao cứ theo đuổi tôi,
nằng nặc muốn yêu sớm, tôi từ chối mấy lần mà cũng không ăn thua.
Hai chuyện cộng lại khiến tôi kiệt sức, kết quả học tập cuối cùng cũng tụt dốc đáng kể.
Tần Dạng hình như cũng nghe được lời đồn đó, càng ngày càng tỏ ra xa cách với tôi.
Nhưng con gái mười mấy tuổi, bồng bột và cảm tính.
Cho đến một ngày sau giờ tan học, tôi trực nhật.
Đang định đi một mình đổ rác thì bị ai đó bất ngờ đẩy vào phòng rác.
Tiếng cười đùa vang lên sau đó, rồi cửa bị khóa từ bên ngoài.
Tôi đập cửa liên tục.
Nhưng phòng rác nằm khuất, lại đúng lúc tan học, không ai nghe thấy.
Tôi bị nhốt bên trong rất lâu, mùi hôi bốc lên khiến tôi đau đầu đến choáng váng, cuối cùng thì ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trong phòng y tế, bên cạnh là Chu Gia Dư.
Tôi theo bản năng nghĩ rằng anh ấy là người đã cứu mình, nước mắt rưng rưng nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn anh đã cứu em.”
Anh ấy lúc đó hình như hơi né tránh ánh mắt, rồi cười mập mờ.
“Ờ… đúng vậy, anh vừa xong buổi huấn luyện đêm thì nghe thấy có người kêu cứu trong phòng rác, chạy đến thì thấy em, nên anh vội bế em đến phòng y tế. Nhưng em yên tâm, dọc đường không ai thấy đâu.”
Lời này càng khiến tôi cảm động.
Dù tôi lúc đó toàn mùi rác, vậy mà anh ấy vẫn chịu bế tôi, còn nghĩ cho danh dự của tôi.
Sau đó, Chu Gia Dư đề nghị đưa tôi về, tôi gật đầu đồng ý.
Chỉ là khi anh ấy đỡ tôi ra đến cổng trường, tôi nhìn thấy Tần Dạng – người lẽ ra đã rời trường từ lâu.
Hình như anh ấy cũng thấy tôi và Chu Gia Dư, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng không nói gì, mặt lạnh tanh bước lên một chiếc xe sang rồi đi mất.
Từ hôm đó, Chu Gia Dư theo đuổi tôi chưa được bao lâu thì tôi mềm lòng, đồng ý yêu sớm với anh ấy.
Chúng tôi cùng tốt nghiệp, cùng vào đại học, yêu nhau gần mười năm, cho đến mấy ngày trước tôi phát hiện anh ấy ngoại tình.
Tôi chỉ nhớ rằng, ngày thứ hai sau khi tôi đồng ý yêu sớm với Chu Gia Dư, Tần Dạng đã dọn chỗ, không còn ngồi sau tôi nữa.
Lúc anh ấy xách cặp đi, khuôn mặt lạnh đến đáng sợ.
Tôi nghĩ có lẽ tâm trạng nam thần không tốt, đến nỗi tôi chẳng dám chào tạm biệt.
Lên lớp 11, chia ban, anh ấy vào lớp chuyên tự nhiên, tôi vào lớp thực nghiệm khối xã hội.
Tôi và Tần Dạng càng không có cơ hội tiếp xúc.
Thậm chí lúc lướt qua nhau, anh ấy cũng không liếc tôi một cái.
Vì vậy, mười năm sau, Tần Dạng không nhớ nổi một bạn học bình thường như tôi cũng là chuyện rất bình thường.
Dù gì người ta đã ở “La Mã”, còn tôi vẫn là “trâu ngựa”.
À không, là con trâu thuê nhà của người ta.
Tôi nhìn chiếc Bentley đỗ dưới lầu dừng lại một lúc rồi chậm rãi lăn bánh rời đi, lòng đầy cảm khái.
3
Sự bồi hồi khi “tái ngộ” với bạn học cũ,
cũng dần lắng xuống giữa những ngày chuyển nhà bận rộn.
Đúng là khéo thật.
Hình như nhà đối diện tôi cũng có người mới chuyển đến.
Chỉ cần liếc nhìn bộ nội thất cao cấp đó một cái, tôi liền có cảm giác ghen ghét người giàu suốt nửa ngày trời.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi căn hộ mới của mình, tôi liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn để im lặng từ nãy giờ.
Tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Chu Gia Dư đã chất đống lên đến vài chục cái từ lúc nào.
Từ kiểu đạo đức giả mạo cho đến khóc lóc nhận sai, rồi vẽ ra đủ loại viễn cảnh hão huyền, cuối cùng thì chuyển sang ăn vạ, thậm chí còn dọa chết.
Tôi chẳng trả lời cái nào, mà trực tiếp chặn toàn bộ liên lạc của anh ta.
Mười năm tình cảm nói tan là tan, tôi thực sự không quá đau lòng.
Chỉ có chút tiếc nuối.
Tiếc rằng một cậu nam sinh ngày xưa từng tặng tôi sách mới,
lại có thể trở nên tầm thường và bẩn thỉu như vậy.
Có lẽ bản tính tệ hại này của đàn ông là bẩm sinh.
Ngoại tình như thể là môn bắt buộc trong cuộc đời họ.
Chó thì mãi không bỏ được thói ăn phân.
Lúc đó, đang nằm dài trên sofa, tôi bất giác nhớ đến một người – quen thuộc mà xa lạ.
Tần Dạng.
Một người tự giữ mình thanh cao như anh ấy… liệu cũng có thể ngoại tình sao?
Chắc là có. Anh ấy trông chẳng khác gì kiểu tra nam đẳng cấp cao.
Chỉ cần không hợp là dùng bạo lực lạnh.
Yêu anh ấy chắc chẳng có chút giá trị cảm xúc nào,
bận rộn đến mức chẳng bao giờ thấy bóng dáng ở nhà.
Khi tôi còn đang nghĩ vẩn vơ linh tinh, đèn trong nhà đột nhiên vụt tắt.
Màn đêm ập đến bất ngờ, tối om đến đáng sợ,
trong khi mấy căn hộ ở tòa bên cạnh vẫn sáng trưng.
Tôi nghi là điện bị sập cầu dao.
Nhưng lại chợt nhớ dạo gần đây có nhiều vụ lừa đảo,
kẻ xấu chuyên giả vờ cúp điện để lừa phụ nữ độc thân mở cửa.
Tôi chần chừ một lúc.
Bạn thân đi công tác, bố mẹ ở thành phố khác, đồng nghiệp thì không thân.
Cuối cùng, tôi bất đắc dĩ gọi vào số điện thoại mà mình mới lưu cách đây không lâu.
“Alo, chào anh.”
Điện thoại bắt máy ngay lập tức.
Vẫn là giọng nam thần dễ nghe đó.
Tôi nuốt nước bọt một cái.
“Chào anh Tần, tôi là Tạ Tình. Chính là người mới thuê căn hộ của anh vài hôm trước đó.”
Giọng bên kia khẽ nâng lên một chút, như có vẻ ngạc nhiên.
“Tôi biết, có chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi đã làm phiền anh, nhà này vừa mất điện đột ngột, tôi muốn hỏi… có phải cầu dao điện chỗ này hay bị nhảy không ạ?”
“Không tự nhảy được đâu.”
Tôi ảo não cảm ơn: “Vâng, cảm ơn anh Tần.”
Không có gì để nói thêm, tôi chủ động cúp máy.
Đang còn phân vân không biết có nên ra ngoài kiểm tra cầu dao hay không,
thì cửa nhà bị gõ mạnh một cái.
!
Tôi giật mình, không dám thở mạnh.
Trong đầu còn đang tưởng tượng ra cả kịch bản chương trình pháp luật chiếu lúc 9 giờ sáng mai.
Nhưng rồi, ngoài cửa vang lên giọng nói nam trầm, có phần quen thuộc.
“Tạ Tình, mở cửa.”
4
Nhìn người đàn ông đẹp trai mặc đồ ở nhà đang đứng trước cửa, tôi hơi choáng váng.
Tần Dạng sao lại xuất hiện trước cửa nhà tôi thế này?
Có lẽ vẻ mặt tôi quá kinh hãi, nên anh ấy thong thả lên tiếng giải thích:
“Nhà đối diện cũng là của tôi, tôi mới dọn đến.”
…
Thì ra anh ấy chính là chủ nhân của bộ nội thất cao cấp kia.
Tôi và mấy người giàu các anh đúng là không cùng một thế giới mà!
Tần Dạng không nói gì thêm, xoay người ra hành lang,
giúp tôi chỉnh lại cầu dao điện.
Căn nhà lập tức sáng trưng trở lại.
“Em gọi cho tôi là đúng rồi.
Sau này có chuyện gì cứ tìm tôi là được.”
“Ngày mai tôi sẽ cho người đến kiểm tra lại cầu dao, em đừng lo.”
Tôi cảm kích vô cùng.
“Cảm ơn anh Tần, nếu không có anh, em thật sự không biết phải làm sao nữa.”
Tần Dạng hơi ngừng một chút, sau đó như vô tình hỏi tôi một câu:
“Bạn trai em không đến ở cùng sao?”
Tôi cười ngượng:
“Em độc thân.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Tần Dạng bỗng trở nên khó hiểu.
Sợ anh hiểu lầm tôi đang ám chỉ gì đó, tôi vội vàng giải thích thêm:
“À… em vừa mới chia tay, nên mới sống một mình.”
Lúc này, biểu cảm của Tần Dạng càng kỳ quái hơn.
Ánh mắt anh biến đổi liên tục, nhanh đến mức tôi còn chẳng kịp nhìn rõ.
Hửm?
Chẳng lẽ lời tôi vừa nói vẫn có gì đó quá đáng sao?
Tôi đang định nói thêm thì Tần Dạng lại bất ngờ đưa một tay lên che mặt.
Giọng anh khàn khàn khi mở miệng:
“Ừ, tôi biết rồi. Tôi còn chút việc, đi trước đây, ngủ ngon.”
Nói xong không đợi tôi kịp phản ứng, anh đã quay người rời đi.
Tôi sững người, cũng ngại không dám gọi lại.
Chỉ là… tôi để ý thấy mấy bước chân anh đi về nhà hình như cứ loạng choạng sao đó.
Như thể vừa trúng số độc đắc 200 triệu vậy.
?
Tôi gãi đầu ngơ ngác, không hiểu gì luôn.
Đọc tiếp