Bọn họ dùng xe ngựa đưa ta đến tận chân núi, rồi chẳng dám đi thêm nữa.
Đây là quy củ của bọn chúng.
Chẳng còn cách nào khác, ta đành oằn vai gánh túi vàng nặng trĩu, lê từng bước một trèo lên sườn núi.
Càng đi, hai chân ta càng bủn rủn.
Tiểu Đào đã từng nói, bọn thổ phỉ bắt người cũng chỉ là một vụ làm ăn qua đường.
Chắc chắn là Thẩm thiếu gia bản lĩnh cao cường, nữ thổ phỉ kia đã nếm trải “mùi vị” của hắn, nay lại vì nhớ nhung mà sai người bắt hắn thêm lần nữa.
Ta nào đã từng gặp thổ phỉ bao giờ, nhỡ như bọn chúng nói mà không giữ lời, nhận vàng xong lại muốn lấy mạng, chẳng phải đời ta xem như bỏ đi rồi sao.
Lỡ như trên núi không chỉ có nữ thổ phỉ, mà còn có cả một đám nam thổ phỉ thì sao.
Bọn chúng mà giở trò này nọ với ta, ta thà c.h.ế.t đi còn hơn.
Ta không nén nổi, bật khóc nức nở, vừa khóc lại vừa chửi thầm.
Đồ c.h.ế.t bằm, Thẩm Tinh Trì.
Rốt cuộc ngươi có cái tài cán gì mà lần nào cũng tự chui đầu vào ổ thổ phỉ như thế chứ.