- Trang chủ
 - Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi 2
 - Chương 15: Chuẩn bị xuất phát.
 
Chương 15: Chuẩn bị xuất phát.
Truyện: Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi 2
Tác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu Diệu
- Chương 1: Tình Yêu Và Niềm Đau
 - Chương 2: Nửa năm trước
 - Chương 3: Nửa năm trước (2)
 - Chương 4: Rời bỏ
 - Chương 5: Nửa năm trước (3)
 - Chương 6: Nửa năm trước (4)
 - Chương 7: Tỉnh giấc
 - Chương 8: Thu Kỳ
 - Chương 9: Gắt gỏng
 - Chương 10: Chuyện Xưa
 - Chương 11: Thương tổn
 - Chương 12: Tiệc tối (1)
 - Chương 13: Tiệc tối (2)
 - Chương 14: Đóng BăngSự tức giận từ chỗ Quan Thư Quân bây giờ được trút lên người Phoebe, Phoebe quay lại và nhìn chằm chằm và
 - Chương 15: Chuẩn bị xuất phát.
 - Chương 16: Nửa năm trước (5)
 - Chương 17: Đáp trả gay gắt
 - Chương 18: Thất Tịch
 - Chương 19: Thất Tịch (2)
 - Chương 20: Hành Trình
 - Chương 21: Thăm Tù
 - Chương 22: Kỳ Nghỉ (1)
 - Chương 23: Kỳ nghỉ (2)
 - Chương 24: Sắp Vỡ Tan
 - Chương 25: Vợ à, nên về nhà rồi!
 - Chương 26: Nửa năm trước (Cuối)
 - Chương 27: Năm 2009 (I)
 - Chương 28: Năm 2009 (II)
 - Chương 29: Năm 2009 (III)
 - Chương 30: Năm 2009 (IV)
 - Chương 31: Năm 2009 (V)
 - Chương 32: Năm 2012
 - Chương 33: Á Đinh Đạo Thành
 - Chương 34: Á Đinh Đạo Thành (II)
 - Chương 35: Năm 2015
 - Chương 36: Á Đinh Đạo Thành (III)
 - Chương 37: Ở Trong Tim Tôi
 - Chương 38: Tận Sức
 - Chương 39: Cơ Hội
 - Chương 40: Vùng Sâu Vùng Xa
 - Chương 41: Giáo Viên Tạm Bợ
 - Chương 42: Niềm Vui Nhỏ Nhoi
 - Chương 43: Nỗi sợ của cô ấy khó mà yên bình
 - Chương 44: Hiểu Lầm Sâu Sắc
 - Chương 45: Lần Đầu Gặp Mặt
 - Chương 46: Uy Hiếp
 - Chương 47: Giây Phút Ấm Áp
 - Chương 48: Tiệc
 - Chương 49: Kế Hoạch
 - Chương 50: Trước khi cuộc chiến bắt đầu
 - Chương 51: Âm Mưu
 - Chương 52: Lụi Bại Trong Gang Tấc
 - Chương 53: Bé Con
 - Chương 54: Say Rượu
 - Chương 55: Thượng Diễn
 - Chương 56: Mắc Câu
 - Chương 57: Sinh Ra Đã Là Vua
 - Chương 58: Đại Nạn Không Chết
 - Chương 59: Trở Về
 - Chương 60: Đối Đầu
 - Chương 61: Tan Vỡ
 - Chương 62: Vẫn Như Ngày Nào
 - Chương 63: Khiêu Khích
 - Chương 64: Vết Tích
 - Chương 65: Chết Tâm
 - Chương 66: Món Quà I
 - Chương 67: Món Quà II
 - Chương 68: Sự Thật
 - Chương 69: Tỉnh Ngộ
 - Chương 70: Cứu Vãn Kịp Không?
 - Chương 71: Cá Cược
 - Chương 72: Luyện Tập
 - Chương 73: Chị Em
 - Chương 74: Cứu Người
 - Chương 75: Bày Tỏ Nỗi Lòng
 - Chương 76: Trợ Lý
 - Chương 77: Hạt Dẻ
 - Chương 78: Bữa Tiệc
 - Chương 79: Giả Ngu
 - Chương 80: Bản Ghi Âm
 - Chương 81: Náo Loạn
 - Chương 82: Mạnh Mẽ
 - Chương 83: Người Như Tôi
 - Chương 84: Kế Hoạch
 - Chương 85: Nỗi Lòng
 - Chương 86: Vỡ Tan
 - Chương 87: Kẻ Phản Diện I
 - Chương 88: Kẻ Phản Diện II
 - Chương 89: Kẻ Phản Diện III
 - Chương 90: Kẻ Phản Diện IV
 - Chương 91: Kẻ Phản Diện V
 - Chương 92: Kẻ Phản Diện VI
 - Chương 93: Kẻ Phản Diện VII
 - Chương 94: Kẻ Phản Diện VIII
 - Chương 95: Kẻ Phản Diện IX
 - Chương 96: Kẻ Phản Diện X
 - Chương 97: Kẻ Phản Diện XI
 - Chương 98: Kẻ Phản Diện XII
 - Chương 99: Kẻ Phản Diện XIII
 - Chương 100: Kẻ Phản Diện XIV
 - Chương 101: Kẻ Phản Diện XV
 - Chương 102: Kẻ Phản Diện XVI
 - Chương 103: Kẻ Phản Diện XVII
 - Chương 104: Kẻ Phản Diện XVIII
 - Chương 105: Kẻ Phản Diện XIX
 - Chương 106: Vẫn Sẽ Hi Sinh Vì Chị
 - Chương 107: Chị Yêu Em, không hối tiếc.
 - Chương 108: Tôi từ bỏ Lam Phi Ỷ
 - Chương 109: Duyên Trời Định
 - Chương 110: Phải biết hổ thẹn!
 - Chương 111: Chuyện Của Bé Con
 - Chương 112: Không Được Làm Mặt Sếp
 - Chương 113
 - Chương 114: Mụ Phù Thủy
 - Chương 115
 - Chương 116: (Hoàn)
 - Chương 117: Phiên Ngoại 1: Dư Kiêu
 - Chương 118: Phiên Ngoại 2: Dư Kiêu 2
 - Chương 119: Phiên Ngoại - Dư Kiêu 3
 - Chương 120: Phiên Ngoại - Dư Kiêu 4
 - Chương 121: Phiên Ngoại - Dư Kiêu 5
 - Chương 122: Phiên Ngoại - Dư Kiêu 6
 - Chương 123: Phiên Ngoại - Dư Kiêu 7
 - Chương 124: Ngoại Truyện - Dư Kiêu 8 (END)
 - Chương 125: Phiên Ngoại - Thu Kỳ & Quan Thư Quân 1
 - Chương 126: Phiên Ngoại - Quan Thư Quân & Thu Kỳ 2
 - Chương 127: Phiên Ngoại: Vưu Phi Phàm & Lam Phi Ỷ 1
 - Chương 128: Phiên Ngoại - Lam Phi Ỷ & Vưu Phi Phàm 2
 - Chương 129: Phiên Ngoại: Vưu Phi Phàm & Lam Phi Ỷ 3
 - Chương 130: Ngoại Truyện 15
 - Chương 131: Ngoại Truyện 16
 - Chương 132: Phiên Ngoại 17
 - Chương 133: Phiên Ngoại 18 (Tạm End)
 
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Thu Kỳ luôn tỏ ra bản thân rất vô tư không quan trọng đến tiểu tiết, nhưng trên thực tế, cô ấy là người khá tỉ mỉ, kén chọn, luôn cẩn trọng xem xét từng cái một. Ví dụ như lúc chúng tôi quyết định ngày mai sẽ xuất phát từ Thành Đô đến Đạo Thành. Loại du lịch tự túc này, toàn bộ hành trình đều do chúng tôi tự sắp xếp tuyến đường đi, chúng tôi đến siêu thị lớn mua mấy túi lượng khô, rồi đến một quán ăn nhanh nổi tiếng, làm một nồi xiên que.
Trên bàn ăn, cô ấy cầm bút không ngừng ghi rồi vẽ, sau đó xem bản đồ quy hoạch tuyến đường đi và tình hình giao thông. Tôi yên lặng ngồi kế bên xem cô ấy hoạch định, trong lúc này phát hiện tay của cô ấy rất đẹp, móng tay cắt gọn sạch sẽ, mỗi đốt ngón tay rõ ràng, mỗi lần siết chặt bút để viết thì trên mu bàn tay hiện lên gân xanh, trông rất dễ nhìn và mảnh mai.
Thu Kỳ vùi đầu tiếp tục sửa lại đường đi, bên khoé môi còn treo nụ cười rất vui vẻ, còn mở miệng nói: "Người khác đều lén lút nhìn tôi, còn cô thật kỳ quái, lộ liễu nhìn chằm chằm tay tôi, có cái gì hay hả?"
Nói rồi, Thu Kỳ đặt cây bút trên tay xuống, đưa tay phải ra trước mặt tôi, tiếp tục đùa: "Thôi được, nếu cô thích như vậy thì lại gần xem một chút, tôi cho cô hai phút để khen."
Tôi e ngại cầm lấy tay phải của cô ấy, ngón tay cái mang theo chút hiếu kỳ, ấn lên gân xanh trên mu bàn tay, Thu Kỳ giống như đang chờ tôi khen, cho nên tôi bình tĩnh lại, vỗ lên tay một cái rồi nói: "Tay là khuôn mặt thứ hai của phụ nữ, tôi thấy khuôn mặt thứ hai của cô gái này, thật sự đẹp không nói nên lời, ai nhìn thấy cũng thích...."
Thu Kỳ khịt mũi coi thường, rút tay lại nói, "Dừng lại, dừng lại đi... có chút qua loa quá đáng!"
Nói xong, đang định tiếp tục vùi đầu vào thu xếp lộ trình, tôi thò đầu ra, yếu ớt hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta đi được chưa?"
"Lái cuộc đời cô lao đi nhanh như hoả tiễn, có lẽ vậy đi."
"Này... tôi sợ chết."
"Tôi có bảo cô lái xe đâu, cô sợ cái gì, đồ nhát gan...."
"Đường xa thì không nói, nhưng mà điều kiện đường xá chắc không tốt. Một mình cô lái xe sẽ rất mệt, tôi cũng phải hỗ trợ chứ."
Tôi chỉ lịch sự nói vài câu, Thu Kỳ đã ném chìa khóa xe cho tôi, không chút nào khách sáo mà sắp xếp, "Được rồi, vậy mai cô lái trước đi, khi đến Nhã An tôi sẽ thay thế."
"Cô vẫn nên giả vờ từ chối chứ, thực sự...."
"Từ chối gì mà từ chối, quyết định vậy đi, tôi đi vệ sinh...."
Tôi nhìn chằm chằm vào lưng Thu Kỳ, cuối cùng mắt tôi rơi vào cuốn sổ của cô ấy. Tôi lật giở vài trang một cách ngẫu nhiên. Nó có đầy đủ các tuyến đường ở các thành phố khác nhau. Có vẻ như cô ấy đã đến rất nhiều nơi, giống như một hiệp khách vào nam ra bắc, tờ cuối cùng là con đường đến Đạo Thành. Nhìn thời gian và địa điểm do cô ấy đánh dấu, tôi không thể hiểu được, nhưng tôi hiểu một điều, tại sao cô ấy lại sắp xếp để tôi lái xe đầu tiên.
Tôi đóng cuốn sổ lại và rót một tách trà nóng cho Thu Kỳ, người phụ nữ vừa đi vừa vẩy tay còn đang dính nước, từ xa cười với tôi, cô gái này rõ ràng nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng toàn thân từ trong ra ngoài luôn đầy năng lượng khiến tôi có chút hâm mộ, cái cảm giác đó khiến tôi nhớ lại bản thân mình, từ lâu về trước.
"Đến đến đến, Thu tổng, mời uống tách trà nóng~"
"Tiểu Vưu còn rất hiểu chuyện nha, học được rất nhanh ~ Không tồi~"
"Đều là Thu tổng có mắt sáng suốt."
"Nào có, có cô có mắt nhìn tốt, da mặt rất dày, nói lời hay ho!"
Thu Kỳ không thể diễn nữa nên bật cười. Chúng tôi mới quen nhau được ba ngày nhưng rất hợp nhau, tốc độ hiểu biết nhau cũng rất kinh người, tôi vuốt chìa khoá xe, còn tán thưởng nói, "Vô Danh muội muội còn rất tri kỷ."
Thu Kỳ lấy khăn giấy ra lau tay, nghe giọng điệu của tôi cô ấy rùng mình, phản bác: "Này ... Thái độ của cô đột ngột thay đổi, tôi không quen ... Nói đi, cô muốn gì?"
Tôi đẩy cuốn sổ của cô ấy về phía trước và giải thích: "Đường từ Thành Đô đến Đạo Thành khá xa. Trong lộ trình cô đặt, chỉ có đoạn đến Nhã An là đường cao tốc, còn lại là quốc lộ hoặc tỉnh lộ, vậy nên, cô sợ kỹ năng lái xe của tôi không tốt sao? Coi thường tôi quá nha! Nhưng ... tôi thấy cô còn khá tốt bụng!"
Vừa nói, tôi vừa đưa tay lên xoa đầu Thu Kỳ, giống như đang trêu chọc chú chó Hỉ Đa Đa ở nhà, Thu Kỳ đẩy tay tôi ra, hai má đỏ ửng lên, ngập ngừng nói: "Cô nghẹn ở trong lòng sẽ chết sao, không cần nói ra...."
"Hành động hi sinh bản thân vì người khác, đương nhiên phải đáng khen ngợi."
"Bớt nói nhảm lại, ăn no chưa, no rồi thì đi...."
Tôi thu dọn ba lô và định thanh toán hóa đơn, Thu Kỳ đã kéo tay áo tôi bước ra khỏi cửa: "Tôi thanh toán rồi, đi thôi."
"Làm sao mà cứ ăn ké cô như vậy được chứ? Cô không muốn tôi trả tiền, vậy mà được sao!"
"Coi như tôi bán cho cô cái nhân tình đi, ghi nợ trên đầu cô, về sau từ từ trả!"
"Chẳng lẽ người thua thiệt lại là tôi?"
"Chẳng lẽ có mình tôi chịu thiệt thôi à, mau lên xe đi!"
"Tính cũng sâu lắm!"
Chúng tôi lần lượt ngồi vào xe, Thu Kỳ vén tay áo và chỉnh lại mái tóc dài của mình. Dáng người của cô ấy phản chiếu qua ánh đèn bên ngoài xe, tay cô ấy đặt trên vô lăng tư thế cũng rất tuỳ ý. Tôi khoanh tay trước ngực, thấp giọng nói: "Một cô gái lớn lên có dung mạo xinh đẹp như vậy vừa biến mình thành đàn ông, tsk tsk tsk!"
Khi Thu Kỳ nghe thấy lời tôi nói, cô ấy phồng má định đáp trả, không biết nghĩ thế nào, lại nhướng mày đắc ý: "Tôi vui, cô ghen ghét sao~ nhưng mà ghen ghét cũng không kịp nữa là ~ cho cô hậm hực...."
Nhìn lúc này, tôi cảm thấy bên trong con người Thu Kỳ vẫn là một bạn nhỏ, tôi buông tay nhún vai nhái lại giọng cô ấy, "Đúng, đúng, tôi ghen tị đó."
Sau khi khởi động xe, Thu Kỳ lại nhìn đồng hồ: "Cần phải về rồi, tăm rửa sớm rồi đi ngủ, ngày mai 6h chúng ta sẽ khởi hành."
"6 giờ? Này sớm quá đi!"
Thu Kỳ nhếch mép, bắt chước bộ dáng của tôi, xoa đầu rồi đáp lại: "Tại sao không? Hay là ngủ đến tối mai rồi đi?"
Thu Kỳ nheo mắt lại nhìn tôi, tôi vội vàng xua tay: "Không, không, Thu tổng nói thế nào thì là thế đó...."
.....
Trở lại homestay, tôi đem toàn bộ số lương khô mua về phòng, đếm xong xuôi, Thu Kỳ ngồi vào bàn nghiêm túc nghiên cứu cái gì đó, cuối cùng vỗ tay khiến tôi giật mình: "Xong rồi, xong rồi! "
Tôi tò mò đến gần cô ấy và nhìn chằm chằm vào con đường quanh co trên cuốn sổ. Rất tiếc, tôi thực sự không thể hiểu nổi! Thu Kỳ dựa vào tường và bắt đầu nói: "Ngày mai chúng ta sẽ đi đường cao tốc trước, Nhã An khá gần, lái xe sẽ mất nhiều nhất là một tiếng rưỡi. Khi đến Nhã An, chúng ta sẽ ăn trưa và nghỉ ngơi rồi lên đường đi Khang Định, nếu đi suôn sẻ thì đến tối có thể đến Khang Định."
"Sau khi đến Khang Định thì sao?"
"Đương nhiên là tìm khách sạn nghỉ ngơi. Từ Khang Định đến Đạo Thành mất bảy tám tiếng lái xe, từ Đạo Thành đi Á Đinh hơn 500km... tôi còn có một tin tốt."
Tôi chống cằm tò mò hỏi: "Tin tốt gì?"
"Đến Á Đinh cần phải đi quan thị trấn Shangri-La, đương nhiên thị trấn này hoàn toàn khác với Shangri-La Vân Nam mà cô biết, mặc dù nó thuộc khu vực Tây Tạng, Shangri-La ở Tứ Xuyên vẫn chưa được phát triển hoàn thiện, tương đối ít khách du lịch và trái mùa, chúng ta có thể thưởng thức cảnh đẹp một mình, chúng ta sẽ tham gia hội chợ triễn lãm rượu vang, khá náo nhiệt."
Khuôn mặt Thu Kỳ đầy phấn khích, nói liên tục như súng máy, cô ấy có vẻ rất quyết tâm đi đến thị trấn Shangri-La, tôi sững sờ một lúc, cô ấy đẩy vai tôi: "Cô ngây người ra làm gì? Cô không muốn đi? "
Tôi tỉnh táo lại, vội vàng lắc đầu: "Giống như học kinh vạn dặm, ngu sao mà không đi, đương nhiên đi!"
Những năm tháng khiến tôi gần như quên mất, tôi đã từng hát cho cô ấy nghe: 'Ngôi nhà mái đỏ, địa chỉ là một nơi bí mật', tôi thật sự đến đó, nhưng tiếc thay, dù phong cảnh có đẹp đến mấy thì người bên cạnh tôi thưởng thức nó lại không phải là Phoebe.
Tôi nhìn nghiêng qua cửa kính xe, khẽ ngâm nga trong miệng: "Trời đổ mưa rồi cũng sẽ tạnh, đây chính là quy luật chẳng thể thay đổi, bầu trời đêm có sao Bắc Đẩu, người lạc đường cũng đừng sợ, em ngân nga người lặng nghe, để gió yên sóng lặng, hợp âm G sẽ xoa dịu những tâm hồn mong manh...."
Vừa hát xong, tôi nghẹn giọng, Thu Kỳ đã đỗ xe và cố ý để đèn thấp, cô ấy hạ cửa kính ô tô để cùng với tiếng ồn bên ngoài, như tiếp sức, ngâm nga một hơi: "Em chỉ muốn nắm tay người kéo đi thật xa trong giấc mộng này, ngôi nhà mái đỏ, địa chỉ là một nơi bí mật, người ôm bé mèo nhỏ, đôi mắt xanh không còn u sầu.... Shangri – La là nơi nào, cùng đi tìm với em nhé...."
Tôi ngạc nhiên nhìn Thu Kỳ, cuối cùng bật cười: "Cô là người đầu tiên hát bài hát này với tôi."
Tay Thu Kỳ đặt trên vô lăng, nhìn tôi nghiêm túc, trong không gian tối tăm, đôi mắt đẹp ấy đang sáng lấp lánh ...