- Trang chủ
- Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
- Chương 144: Cần ta giúp không?
Chương 144: Cần ta giúp không?
Truyện: Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Tác giả: Sở Tam Đao
- Chương 1: Như một con chó chết
- Chương 2: Ôi~ Thật sảng khoái
- Chương 3: Ngươi có là nam nhân ta cũng lấy
- Chương 4: Hợp Hoan Tông
- Chương 5: Rốt cuộc các ngươi có quan hệ như thế nào?
- Chương 6: Con chim công lòe loẹt này là cha ta
- Chương 7: Đặt đâu cũng thấy bùng nổ
- Chương 8: Hợp Hoan Tông xưa nay vẫn là danh môn chính phái
- Chương 9: Nợ ngươi một ân tình
- Chương 10: 'Hoàng ngưu' của tu chân giới
- Chương 11: Ta xưa nay không cần thể diện
- Chương 12: Ngươi còn có thứ gọi là nhân phẩm à?
- Chương 13: Câu chuyện phía sau những môn quy kỳ lạ
- Chương 14: Không có phúc ta cũng phải cố mà hưởng
- Chương 15: Bị người theo đuổi sư tôn ghim rồi
- Chương 16: Ngựa chạy trên đầu, cỏ xanh mươn mướt
- Chương 17: Đừng có mà phát ra thứ âm thanh khiến người khác hiểu lầm
- Chương 18: Phú quý ngập trời đến gõ cửa
- Chương 19: Chúng ta song tu đi
- Chương 20: Tặng ngọc gửi tình
- Chương 21: Con đang đợi bọn họ hòa ly
- Chương 22: Thánh thể lô đỉnh bẩm sinh
- Chương 23: Hình như ta lại càng thích ngươi rồi
- Chương 24: Trọng sắc khinh đồng môn
- Chương 25: Tiên tử, như vậy không thích hợp
- Chương 26: Tìm cảm giác kích thích đó
- Chương 27: Chẳng phải ngươi nhiệt tình mời gọi sao?
- Chương 28: Công pháp do Hợp Hoan Tông phát hành
- Chương 29: Công pháp đứng đắn thì có thể có vấn đề gì?
- Chương 30: Thế này thất đức quá rồi
- Chương 31: Đi cạnh tranh với bọn họ
- Chương 32: Giả vờ theo cậu đi học
- Chương 33: Hôn ngươi thì ta vẫn dám
- Chương 34: Đông Phương Ký Bạch
- Chương 35: Ta cứ thích lo chuyện bao đồng đấy
- Chương 36: Tại hạ cũng biết một chút quyền cước
- Chương 37: Tiêu chuẩn kép đến trình độ đỉnh cao
- Chương 38: Tận mắt chứng kiến
- Chương 39: Linh võng không còn xa nữa
- Chương 40: Nối lại tình xưa
- Chương 41: Chắc y rất được đó
- Chương 42: Lôi kiếp
- Chương 43: Tâm ma kiếp
- Chương 44: Trứng linh thú nở
- Chương 45: Bắt ngươi về Hợp Hoan Tông
- Chương 46: Nghi ngờ hai người đang lén hôn nhau
- Chương 47: Vốn dĩ đã đoạn tử tuyệt tôn
- Chương 48: Kiếm danh "Bất Kiến Tiên"
- Chương 49: Đọc thoại bản đến hỏng cả đầu
- Chương 50: Muốn đến cầu hôn
- Chương 51: Ngươi hối hận thì cứ đẩy ta ra
- Chương 52: Ta đến không đúng lúc
- Chương 53: Sa vào rồi
- Chương 54: Có đệ tử hoang bên ngoài
- Chương 55: Điên theo cách riêng biệt
- Chương 56: Rõ ràng là ta đến trước
- Chương 57: Bắt ngươi về
- Chương 58: Giao dịch không?
- Chương 59: Kẻ có mắt không tròng nhìn lầm người
- Chương 60: Bắt nạt vợ
- Chương 61: Nằm Chung Một Giường
- Chương 62: Cảm giác này, cậu không ghét
- Chương 63: Ánh trăng dịu dàng không còn soi chiếu
- Chương 64: Hắn hối hận rồi thì đã sao?
- Chương 65: Ngươi còn biết xấu hổ không?
- Chương 66: Ta đến lấy lại kim đan của mình
- Chương 67: ượt cấp giết địch
- Chương 68: Thân bại danh liệt
- Chương 69: Chẳng bằng nhìn ta đi, ta đẹp
- Chương 70: Nguyện cùng người tâm duyệt đồng quy
- Chương 71: Món ăn kinh khủng đến tận cùng
- Chương 72: Phải bày trò cho bằng được
- Chương 73: Trốn khỏi tu chân giới ngay trong đêm
- Chương 74: Thời gian có vấn đề
- Chương 75: Lúc nào cũng có người dòm ngó đạo lữ của y
- Chương 76: Minh nguyệt tinh thần giao hòa
- Chương 77: Xui xẻo tám đời
- Chương 78: Thức hải của Minh Tích Nguyệt không đề phòng cậu
- Chương 79: Từ biệt tại đây, không mong gặp lại
- Chương 80: Tích Nguyệt, qua đây
- Chương 81: Màu đỏ rất hợp với Minh Tích Nguyệt
- Chương 82: Ta sai rồi, lần sau vẫn thế
- Chương 83: Dùng hết may mắn cả đời này để gặp ngươi
- Chương 84: Cấm khiêu khích lôi kiếp
- Chương 85: Không chắc lắm, để xem đã
- Chương 86: Tâm ma của Minh Tích Nguyệt
- Chương 87: Lần này ta nhận ra ngươi rồi
- Chương 88: Tâm ma của Sở Tinh Lan
- Chương 89: Không muốn tiếp tục giấu giếm nữa
- Chương 90: Ai cũng có bản đồ
- Chương 91: Thế là ăn luôn rồi?
- Chương 92: Thẳng nam nửa mùa
- Chương 93: Lừa một người chi bằng lừa cả đám
- Chương 94: Người quen cũ của Hợp Hoan Tông
- Chương 95: Đến cũng đến rồi
- Chương 96: Ít ra cũng phải bồi thường cho cậu một chút tiền
- Chương 97: Ta mới là người bị phụ bạc
- Chương 98: Nhân tu thuần khiết mê người, Đại Vu bá đạo cưỡng chế yêu
- Chương 99: Đã sớm nằm trong tay ta
- Chương 100: Mệnh không nên tuyệt
- Chương 101: Cũng may đem theo thuốc tốt
- Chương 102: Tích Nguyệt, giúp ta
- Chương 103: Dụ địch xâm nhập
- Chương 104: Lật ngược tình thế
- Chương 105: Mặc y phục của người khác
- Chương 106: Sao ngọc bội lại nằm trong tay y
- Chương 107: Y mà cũng xứng sao?
- Chương 108: Ta hi vọng ngươi có thể đồng ý
- Chương 109: Hắn cho nhiều thật đấy
- Chương 110: Bánh mì thái lát sư thúc
- Chương 111: Một câu nói khiến Sở Tinh Lan quay đầu
- Chương 112: Tu tiên ma sói
- Chương 113: Bài trắc nghiệm nhỏ của sư tôn
- Chương 114: Đột phá phân thần kỳ
- Chương 115: Đại sư huynh làm màu
- Chương 116: Người không ngờ tới
- Chương 117: Cùng chung chăn gối
- Chương 118: Không thể tra được sinh thần bát tự của người này
- Chương 119: Cấm địa bạo động
- Chương 120: Đối thủ đầu tiên
- Chương 121: Tìm kẻ thù
- Chương 122: Bọn ta đang vụng trộm
- Chương 123: Tình yêu khiến cho người ta trở nên mù quáng
- Chương 124: Ánh mắt trong veo như một sinh viên đại học
- Chương 125: Minh Tích Nguyệt đang tranh thủ kiếm lợi cho bản thân
- Chương 126: Hôn yết hầu
- Chương 127: Một kiếm hồi sinh
- Chương 128: Ngươi đã biết quá nhiều
- Chương 129: Tình ta bền hơn cả vàng
- Chương 130: Tin đồn khắc đồ đệ sắp thành sự thật
- Chương 131: Quảng cáo tốt nhất cho dịch vụ hỏa táng
- Chương 132: Thể chất dâm đãng bẩm sinh
- Chương 133: Tu sĩ không ác, địa vị khó giữ
- Chương 134: Con rối rỗng ruột
- Chương 135: Nghiêm cấm động dục trong lúc chạy trốn
- Chương 136: Vẫn chọn trúng ngươi
- Chương 137: Thân thể hắn là của ta
- Chương 138: Khí thế bắt gian
- Chương 139: Đừng ai mong được sung sướng
- Chương 140: Kiếm của Tang sư huynh
- Chương 141: Chuyện ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục
- Chương 142: Chuyện cực kỳ cấp bách
- Chương 143: Hiện trường bắt quả tang
- Chương 144: Cần ta giúp không?
- Chương 145: Chỉ dạy công pháp
- Chương 146: Cùng nhau leo núi
- Chương 147: Tôm hùm đất bị ruồng bỏ không thương tiếc
- Chương 148: Làm xằng làm bậy
- Chương 149: Chỉ tiếc khi ta đến không gặp xuân
- Chương 150: Bây giờ nhận thua còn kịp không?
- Chương 151: Thế này có phải khách sáo quá rồi không?
- Chương 152: Đối thủ, Tang Tịnh Viễn
- Chương 153: Sở Tinh Lan cầu được ước thấy
- Chương 154: Có người đang theo dõi chúng ta
- Chương 155: Minh Tích Nguyệt tự nguyện mắc câu
- Chương 156: Linh cảm bộc phát
- Chương 157: Chỗ ta có bản viết tay của hắn
- Chương 158: Quét văn hóa phẩm đồi trụy mà cũng quét đến đầu cậu
- Chương 159: Tinh Lan, ta đến tập kích đêm rồi đây
- Chương 160: Thư tình năm xưa
- Chương 161: Tâm ma vừa lộ đầu đã chết
- Chương 162: Kẻ trộm măng cuối cùng cũng bị trừng trị
- Chương 163: Người ham chơi, sắp chết tới nơi
- Chương 164: Nét chữ quen thuộc
- Chương 165: Gặp phải fan only của sư tôn rồi
- Chương 166: Fan only choảng nhau
- Chương 167: Yêu ma đến rồi
- Chương 168: Yêu ma có thẩm mỹ
- Chương 169: Giao Nhân Cốt
- Chương 170: Ngươi có quan hệ gì với sư tôn?
- Chương 171: Gặp lại đại sư huynh
- Chương 172: Là ai nuôi trâu trong Thiên Diễn Tông
- Chương 173: Sư tôn biết huynh lén làm chuyện này sau lưng người không?
- Chương 174: Bói một quẻ, tặng một quẻ
- Chương 175: Mở nhạc hội thật này
- Chương 176: Đội phá trận của tu chân giới, tuy muộn nhưng vẫn đến
- Chương 177: Vẫn chưa bị tu chân giới đồng hóa triệt để
- Chương 178: Thể hiện tình cảm ở khắp mọi nơi
- Chương 179: Ta đạo đức bại hoại, hành xử thô bạo
- Chương 180: Trưởng bối gọi cả họ lẫn tên
- Chương 181: Liệu có bị đuổi ra khỏi cửa không?
- Chương 182: Nên bắt Minh Tích Nguyệt về cày ruộng
- Chương 183: Cực Lạc Các Tạ Linh Hoa lại xuất hiện
- Chương 184: Ngửi thấy mùi hương của Sở Tinh Lan
- Chương 185: Chẳng phải ngươi nói ngươi không thích nam nhân sao?
- Chương 186: Là Sở Tinh Lan tự tay chọn đấy
- Chương 187: Ngươi bị người khác dạy hư thật rồi
- Chương 188: Cò trai tranh đấu, Tinh Nguyệt bỏ chạy
- Chương 189: Con dẫn đạo lữ về rồi à?
- Chương 190: Thế này coi như ra mắt trưởng bối rồi đúng không?
- Chương 191: Lòng ta có ngươi
- Chương 192: Lần lượt độ kiếp
- Chương 193: Tâm ma thì có gì đáng sợ
- Chương 194: Đệ tử tông môn mất tích rồi
- Chương 195: Rừng ngộ đạo của sư tôn
- Chương 196: Ngộ đạo từ đá ngộ đạo
- Chương 197: Quan tâm sư tôn cô đơn
- Chương 198: Thái lát sư thúc sẽ mãi dõi theo ngươi, vĩnh viễn
- Chương 199: Điều kiện khắt khe để kích hoạt Thủy Liêm Kính
- Chương 200: Tang Tịnh Viễn thần bí khó lường
- Chương 201: Tung tích của Lư Ngọc Thành
- Chương 202: Nắm chặt tay ta
- Chương 203: Ta có một cách
- Chương 204: Ve vãn tán tỉnh
- Chương 205: Đạo lữ của Sở Tinh Lan
- Chương 206: E là tu chân giới sắp có nguy hiểm
- Chương 207: Gặp lại Đoạn Trình Tuyết
- Chương 208: Gặp lại Đại Vu
- Chương 209: Đại Vu không muốn tạm bợ
- Chương 210: Thiên đạo, ít ra cũng nên mở hack cho ta đi chứ
- Chương 211: Phòng tối độc lạ
- Chương 212: Đại Vu đoạt xá
- Chương 213: Giống như được bật hack vậy
- Chương 214: Ngứa tay rồi, có thể đánh thiên đạo không?
- Chương 215: Cho ta một danh phận
- Chương 216: Quay về tu chân giới
- Chương 217: Sư tôn, con về rồi
- Chương 218: Bàn hôn sự
- Chương 219: Đếm ngược thời gian tử vong
- Chương 220: Đại sư huynh muốn rửa tay gác kiếm
- Chương 221: Đúng là yêu tinh
- Chương 222: Đại Vu sắp làm chuyện lớn
- Chương 223: Gấp đôi thù hận
- Chương 224: Cũng khá khó giết
- Chương 225: Phục sinh Vu tộc?
- Chương 226: Cần bác sĩ tâm lý tốt nhất
- Chương 227: Thiên đạo luôn chừa lại một con đường sống
- Chương 228: Đại thù đã báo
- Chương 229: Hôm nay dùng bản thể đến gặp
- Chương 230: Hôm nay tâm trạng Tang Lâm Vãn tốt
- Chương 231: Người có vấn đề hóa ra lại là...!
- Chương 232: Người sói lật bài rồi
- Chương 233: Hóng drama phát hiện nhà mình đang cháy
- Chương 234: Thời không giao nhau gặp chính mình
- Chương 235: Người phá cục
- Chương 236: Đến đây rồi, thì chính là đồ đệ của hắn
- Chương 237: Đã đến lúc xuất sư
- Chương 238: Ngươi vẫn mềm lòng với hắn
- Chương 239: Gừng càng già càng cay
- Chương 240: Thoát xác nguyên thần thành tiên
- Chương 241: Nên thành hôn rồi
- Chương 242: Thử hôn phục
- Chương 243: Hoàn chính văn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
"Sư tôn, đừng giận. Con làm vậy là có lý do, người nghe con giảo biện! Không đúng, người nghe con giải thích đã."
Sở Tinh Lan ló ra từ phía sau đại sư huynh, nhìn khuôn mặt quan tâm của sư tôn còn kèm theo vẻ tức giận, bao lời ngụy biện chưa kịp nói ra đã kẹt ngay ở cổ.
Hoàn toàn không biết nên nói như thế nào.
Nếu thành thật khai báo bọn họ theo đuổi cảm giác k*ch th*ch nên chạy đến cấm địa nhà người ta, rồi suýt nữa giao cả mạng quèn vào trong đó luôn, chỉ nói vậy thôi, chắc cây thước cũng đập nát cái đầu cậu luôn rồi.
Trốn trưởng bối gây chuyện suýt nữa mất luôn mạng nhỏ, chuyện này cậu đuối lý.
Minh Huyền nhìn hai đệ tử khiến bọn họ không yên tâm này, ngứa tay muốn đánh cho một trận, nụ cười dịu dàng của hắn khiến người ta không rét mà run: "Vi sư nghe các ngươi từ từ giải thích, giải thích cho rõ, vi sư sẽ không giáo huấn các ngươi."
Cây thước trong tay Minh Huyền là do hắn đích thân luyện chế, năm đó đệ tử quá nhiều, làm ra cây thước cũng dễ bề dạy dỗ đám đệ tử.
Do đại sư huynh hay quậy phá nên bị đánh hơi nhiều, theo như hắn kể thì rất đau, nếu có thể thì tốt nhất đừng để bị đánh.
Đại sư huynh cũng không nói nên lời, cả hai ậm ậm ừ ừ, ta đẩy ngươi ngươi đẩy ta, nửa ngày vẫn không nói ra nổi một lý do.
Minh Tích Nguyệt đứng ở bên cạnh nhìn, không muốn Sở Tinh Lan khó xử nên chủ động đứng ra gánh tội, thân hình đỏ rực nổi bật giữa nền tuyết, Minh Huyền vừa liếc một cái là đã nhận ra y.
"Ta dạy dỗ đệ tử, ngươi qua đây làm gì?"
Minh Tích Nguyệt giải thích với Minh Huyền: "Chuyện là thế này, ta và Tinh Lan tâm ý tương thông, thấy cảnh tuyết nơi đây đẹp tuyệt vời, không kìm được lòng mà rủ nhau tới chỗ này hẹn hò, ước định chung thân. Là do ta câu dẫn hắn! Mọi lỗi lầm đều do mình ta gây nên, đừng trách bọn họ."
Minh Tích Nguyệt nhắm mắt ôm hết trách nhiệm vào người, giả vờ mình là hồ ly tinh câu dẫn đệ tử tông môn.
Đánh ta là được rồi! Đừng đánh người trong lòng của ta!
Ta không sợ đau!
"Không kìm lòng được đến cấm địa hẹn hò? Cái cớ dở hơi này mà ta cũng tin?" Minh Huyền nghe Minh Tích Nguyệt chẳng thốt ra được một lời nói thật, suýt nữa bị chọc tức đến bật cười, "Các ngươi hẹn hò còn phải dẫn theo mười mấy người vây xem à? Sao ta lại không biết các ngươi có sở thích này vậy?"
Sở Tinh Lan: "......"
Càng lau càng đen.
Minh Tích Nguyệt, thà ngươi im miệng đi còn hơn.
Sở Tinh Lan đang nghĩ xem còn ai có thể giải cứu bọn họ, nhìn một vòng thì thấy Tang Tịnh Viễn trầm ổn đáng tin bên cạnh.
Nhưng rất nhanh sau đó cậu lại bác bỏ sự lựa chọn này.
Ai cũng được, Tang Tịnh Viễn thì thôi.
Tang Tịnh Viễn đã không tiếp xúc với Minh Huyền từ rất lâu rồi, dù có gặp trong tông môn, cũng là làm theo việc công gọi một tiếng sư thúc, không có thêm giao lưu gì khác.
Từ hơn một trăm năm trước, khi Tang Lâm Vãn huyết tẩy Chiêu Dương Phong, hai phong trở mặt từ đó, Tang Tịnh Viễn thân là đồ đệ của Tang Lâm Vãn cũng hiếm khi xuất hiện trước mặt Minh Huyền.
Sở Tinh Lan sợ sư tôn giận chó đánh mèo lên Tang sư huynh, nên mặc y đứng bên cạnh làm người tàng hình.
Không thấy sư tôn còn chẳng thèm để ý đến Tang Tịnh Viễn sao?
Nhưng khi thấy bọn họ bị trách phạt, Tang Tịnh Viễn vẫn đứng ra nói đỡ giúp mọi người.
"Sư thúc, là ta không quản kỹ, để cho bọn họ xông vào cấm địa, người đừng trách họ, phạt một mình con là đủ rồi."
Đại sư huynh lẩm bẩm trong lòng: 'Sư đệ! Vẫn là ngươi có nghĩa khí! Chừng nào về ta mời ngươi uống rượu!'
Đã lâu lắm rồi Minh Huyền không nhìn kỹ sư điệt Tang Tịnh Viễn này, hắn nhìn thân hình kiếm tu càng ngày càng cao lớn của Tang Tịnh Viễn, bất giác nhớ lại chuyện xưa, sắc mặt trở nên phức tạp.
Hồi còn chưa trở mặt, Tang Tịnh Viễn vẫn thường hay ghé qua Chiêu Dương Phong, đứng ở một bên dè dặt gọi hắn một tiếng sư thúc.
Từ trước đến nay, Tang Tịnh Viễn và Cát Kiếm Bình luôn có quan hệ rất tốt, hai người thường hẹn nhau luyện kiếm.
Hai phong thành ra như vậy đúng thật là tạo hóa trêu ngươi.
Minh Huyền nhìn Tang Tịnh Viễn đã trưởng thành, thở dài một hơi.
"Tịnh Viễn, ta không trách ngươi, có trách thì chỉ trách có quá nhiều chuyện ta không thể nghĩ thông suốt, tự dày vò bản thân, tổn thương trái tim của biết bao người xung quanh."
Giọng điệu này rất kỳ lạ, chẳng biết không trách tội bọn họ, hay là không trách hắn vì có sư tôn là Tang Lâm Vãn.
Có thể là cả hai.
Sở Tinh Lan cảm thấy quan hệ của bọn họ sắp loạn thành nồi cám heo rồi.
Minh Huyền dơ tay quất cho Minh Tích Nguyệt một roi, tiếng đánh vào da thịt ròn rã vang vọng khắp trời tuyết.
"Áuu!"
Cây thước ấy không quất lên thân người khác, mà chỉ quất mỗi Minh Tích Nguyệt, trên mu bàn tay xuất hiện một vệt đỏ nóng rực: "Sao cuối cùng chỉ đánh mỗi mình ta?"
Minh Huyền: "Ngươi gánh tội thay bọn họ, vậy thì nhát roi này cũng do ngươi nhận nốt."
Minh Tích Nguyệt có lí do chính đáng để nghi ngờ Minh Huyền chỉ muốn đánh y!
Trả thù chuyện y bắt mất đệ tử tâm đắc của hắn!
Sở Tinh Lan thấy sư tôn đã xả bớt giận, nhanh chóng bắc thang cho hắn xuống: "Sư tôn, bọn con sai rồi, thật sự sai rồi, sau này không dám làm loạn nữa. Bọn con bị thương rồi, linh khí cạn kiệt, chuyện gấp trước mắt là đi trị thương, tránh để sư tôn thêm phiền lo."
Trạng thái của Minh Tích Nguyệt càng lúc càng không ổn, lúc này nhiều người, Sở Tinh Lan cũng không tiện giải quyết, vẫn nên mau chóng quay về.
Dù sao cũng đang ở Thanh Nguyên Tông, giả vờ làm bộ trách một hai câu cho người ta thấy là xong. Minh Huyền phất tay bảo bọn họ giải tán.
"Các ngươi về trị thương trước, không bao lâu nữa đại hội sẽ lại tiếp tục, chuẩn bị cho cẩn thận, đừng làm mất mặt Thiên Diễn Tông."
"Vâng."
Vượt qua được một kiếp, cả đám rối rít tản đi về phòng trị thương.
Ngoại trừ Minh Tích Nguyệt bị ăn một roi ra, mọi người chẳng ai bị ăn đòn, tổng thể vẫn rất tốt.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Minh Huyền về phía rừng hoa mai phía sau bọn họ, mái tóc dài như tuyết khiến hắn gần như hòa vào với đất trời.
"Ra đây đi, là ngươi giở trò thả chúng nó vào trong đúng không? Phong ấn mà ta dựng lên chẳng có mấy ai có thể dễ dàng giải được nó."
Cảm giác âm hồn bất tán này, chỉ có một người
----- Tang Lâm Vãn
Gió lạnh thổi qua, dưới cánh hoa mai rơi rụng, một thân ảnh chậm rãi hiện ra, chính là tu sĩ kỳ lạ của Thanh Nguyên Tông.
"Minh Huyền, bị ngươi phát hiện rồi. Chứng tỏ ngươi rất muốn gặp ta, vậy ta sẽ thỏa mãn ước muốn của ngươi."
Giữa rừng mai, hai thân ảnh đứng đối diện, khí cơ sát phạt lạnh lẽo bao phủ toàn xung quanh.
"Vậy thì đã sẵn sàng bị ta giết lần nữa chưa? Tang Lâm Vãn."
Minh Huyền rút kiếm, tiến lên giao chiến với kẻ đang mỉm cười trước mặt, đến nay, ân oán giữa hai người vẫn chưa có kết quả.
"Nếu ngươi có thể giết ta, vậy thì giết đi, nhưng ngươi không làm được, ta sẽ không biến mất, sẽ luôn bám theo ngươi, cho đến khi hai chúng ta cùng biến mất giữa đất trời."
"Hỗn xược, ta không cần sự đeo bám của ngươi."
"Ngươi không thoát khỏi ta đâu.
Giữa rừng mai, pháp thuật như mưa lửa giáng xuống, đao kiếm đan xen, trận chiến sinh tử lập tức bùng nổ.
----------
Sở Tinh Lan đưa Minh Tích Nguyệt về phòng khách, bố trí tầng tầng lớp lớp cấm chế như thiên la địa võng, rồi mới quay người nhìn nam nhân đang nằm trên giường.
Áp chế lâu như vậy, cuối cùng cũng bộc phát rồi.
Minh Tích Nguyệt mặt đỏ như lửa, nằm nghiêng trên giường, bao năm đè nén như núi lửa phun trào, nhấn chìm y trong dung nham, thiêu đốt thần trí mơ màng.
Qua tầng tầng màn lụa, ánh mắt mờ mịt kia nhìn thấy thân ảnh Sở Tinh Lan đang dần tiến lại gần, hơi thở trong lành mát lạnh toả ra từ cậu khiến người ta chỉ muốn lại gần hơn nữa.
Ánh mắt của Minh Tích Nguyệt khóa chặt thân hình Sở Tinh Lan, lòng nghĩ thầm muốn đến gần ngươi này thêm một chút nữa.
"Tinh Lan, ngươi ra khỏi chỗ này trước."
Minh Tích Nguyệt không muốn bản thân mình làm ra hành vi mất khống chế.
Sở Tinh Lan tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh y, chăm chú nhìn Minh Tích Nguyệt như đang tẩu hỏa nhập ma.
"Không, ta không đi, hay là, ngươi tự mình đuổi ta ra khỏi đây đi?"
Sở Tinh Lan không đi, ngược lại còn sáp lại gần y hơn, mùi hương thanh mát ấy càng lúc càng gần, khiến y càng khó khống chế d*c v*ng trong lòng.
Minh Tích Nguyệt: "Sao ta làm ra chuyện ấy được? Tinh Lan, đừng nghịch ngợm nữa."
Có đôi khi Sở Tinh Lan bướng bỉnh quá mức, người người ta khó lòng nắm bắt.
Sở Tinh Lan đã bắt đầu hành động.
"Cần ta giúp ngươi không?"