- Trang chủ
- TÌNH BẠN CỦA KẺ TRƯỞNG THÀNH
- CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6
Truyện: TÌNH BẠN CỦA KẺ TRƯỞNG THÀNH
Tác giả: Nhất sinh nhất thế
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Vì tiệm hiện giờ là tôi và sư huynh cùng hùn vốn mở, tôi còn tự tay nạp vào mỗi thẻ… một trăm triệu.
Tưởng đâu số tiền đó cũng đủ cho họ xài cả năm.
Ai ngờ khi tôi yêu cầu hủy thẻ, nhân viên lễ tân thở phào một hơi, áy náy nói:
“Cô chủ, may mà cô hủy kịp hai cái thẻ đó.”
“Ông bà Doãn hay mang đủ họ hàng, bà con đến đây dùng trị liệu bằng hai thẻ đó.
Tiền cô nạp vào gần hết sạch rồi!”
Tôi tức đến bật cười.
Tôi còn chưa kịp về làm dâu, họ đã xem tôi là cây rút tiền miễn phí rồi hả?
Nghĩ đến chuyện vợ chồng nhà họ Doãn sĩ diện, tôi ghé vào tai nhân viên lễ tân thì thầm vài câu.
Một lúc sau, ông bà Doãn xuống quầy sau khi làm trị liệu xong, như thói quen liền đưa thẻ thành viên ra.
Nhân viên lễ tân quẹt thẻ, ra vẻ khó xử:
“Xin lỗi ông bà, hai thẻ này hiện tại đã âm gần 95 triệu, ông bà có thể thanh toán khoản này hôm nay được không ạ?”
Doãn Tân Dân sững người: “Làm sao có chuyện đó được? Con dâu tôi nạp vào mỗi thẻ một trăm triệu mà!”
Lưu Ái Phương cũng cuống lên: “Đúng thế! Tôi còn đặc biệt đến kiểm tra dư, hai thẻ mỗi cái đều có một trăm triệu, sao lại âm?”
Nhân viên lễ tân cố nén cười, chỉ vào hệ thống:
“Cô chủ đúng là đã nạp 200 triệu tổng cộng, nhưng lần trước bên Sở Công thương có kiểm tra.
Để phòng tránh lừa đảo, chúng tôi buộc phải hoàn lại các khoản nạp vượt quá 10 triệu cho khách hàng.
Cửa hàng đã hoàn tiền cho cô chủ rồi.”
Doãn Tân Dân tái mặt: “Sao không nói sớm hả?”
Lưu Ái Phương tức đến phát run.
Nếu biết toàn là tiền nhà mình, bà ta sao có thể kéo cả họ hàng đến đây trị liệu miễn phí?
Nhân viên tiếp tục diễn vai ngây thơ:
“Hai vị đâu phải người ngoài đâu ạ. Đại ca của cô chủ là ông chủ lớn ở đây, nghe nói cô chủ sắp về làm dâu nhà ông bà nên ai cũng nghĩ sớm muộn gì cũng là người một nhà.
Chúng tôi ngại không tiện nhắc chuyện thanh toán…”
Sắc mặt hai ông bà vặn vẹo, nghe nói tổng nợ lên tới 187 triệu, liền gọi điện cho Doãn Tư Thành.
Một lát sau, Doãn Tư Thành vội vàng chạy tới, vừa nghe nói ba mẹ nợ gần 200 triệu ở tiệm châm cứu thì suýt ngất tại chỗ.
“Ba, mẹ, rốt cuộc hai người làm liệu trình gì thế?
Cả người cắm kim mỗi ngày cũng không thể tốn tới mức này trong nửa năm chứ?”
Hai ông bà đỏ mặt, vì sĩ diện nên không nói được câu nào.
Doãn Tư Thành cứ tưởng ba mẹ bị tiệm lừa đảo, gào lên đòi báo công an.
Cả hai vội vàng giữ con trai lại, ngập ngừng giải thích rằng vì tưởng tiền nạp nhiều dùng mãi không hết, nên đã đưa hết cả họ hàng, bạn bè đến trải nghiệm.
Doãn Tư Thành hít một hơi thật sâu.
Lưu Ái Phương cuống cuồng níu tay con trai:
“Tư Thành, tiệm này chẳng phải là của con bé Nguyệt Nguyệt sao? Con mau gọi nó đến, bảo nó xóa nợ đi!”
Doãn Tân Dân cũng bày ra dáng vẻ “cha vợ tương lai”:
“Không lẽ con bé đó cố tình giấu chuyện hoàn tiền, muốn gài bẫy nhà mình à?”
Lưu Ái Phương như bừng tỉnh ngộ, nghiến răng:
“Đúng rồi! Chắc chắn là nó!
Cố tình không cho mình biết đã hoàn tiền, để dụ mình đưa cả nhà tới dùng, rồi quay ra đòi nợ?
Con nhỏ này tâm cơ thật không đơn giản!”
“Tư Thành, gọi cho Giang Nguyệt Minh ngay! Nói với nó nếu không giải quyết đàng hoàng, đám cưới này… tao với ba mày không đồng ý đâu!”
Doãn Tư Thành há hốc mồm, rồi chán nản buông tay xuống:
“Không kịp nữa rồi…” “Nguyệt Nguyệt… chia tay với con rồi.”
“Cái gì?!”
Bịch!
Lưu Ái Phương trợn trắng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Buổi tối, tôi đang đóng gói hành lý trong khách sạn thì điện thoại của Doãn Tư Thành gọi đến liên tục như phát điên.
Tôi tiện tay… chặn luôn số.
Chưa được bao lâu, anh ta lại dùng WeChat của mấy người bạn chung gửi đến mấy đoạn tin nhắn thoại.
“Nguyệt Nguyệt, sao em lại đem cho thuê căn hộ đó?”
“Tiệm châm cứu nói ba mẹ anh nợ hơn trăm triệu, mẹ anh tức quá xỉu luôn rồi.
Em gọi ngay cho quầy lễ tân đi, bảo họ xóa nợ giúp anh với!”
“Chuyện váy cưới, là lỗi của anh, anh xin lỗi. Nhưng em cũng không thể tự ý hủy đám cưới như thế được!”
“Nguyệt Nguyệt, em đang ở đâu? Anh đến tìm em, mình nói chuyện rõ ràng có được không?”
Tôi tiện tay chặn nốt luôn tài khoản đó.
Doãn Tư Thành bắt đầu hoảng loạn thật sự, thậm chí còn chạy thẳng đến tiệm trị liệu để chặn tôi.
Kết quả? Bị sư huynh dẫn mấy sư đệ vây đánh một trận ra trò.
“Thằng họ Doãn kia! Đừng tưởng tao không biết mày làm chuyện gì sau lưng!
Lợi dụng cái mác ‘người yêu cũ’ mà một chân đạp hai thuyền, vừa nói lời cưới hỏi với sư muội tụi tao, vừa dính dáng không dứt với con nhỏ cũ!”
“Mày tưởng sư phụ, sư nương không còn, thì sư muội tụi tao không còn ai chống lưng hả?