Tôi coi khung chat của Thái tử gia giới Kinh Thành như một cuốn sổ ghi chú.

Mỗi ngày đều nhắn tin làm phiền anh ấy.

“Hôm nay là Thứ Năm điên cuồng, anh yêu v cho em 50 đi ăn KFV nhé. Không cho thì em cắn cơ bụng anh đấy!”

Vài phút sau.

Tài khoản ngân hàng của tôi nhận được một khoản 500.000 tệ.

Tôi chết sững:

“???”

Tiếp tục nhắn:

“Nếu ông trời có thể ban cho em thần tượng của em làm chồng thì tốt biết mấy.”

Anh ấy trả lời ngay lập tức:

“Không đời nào!”

Tôi:

“??????????”

Khoan đã…

Anh ấy có đọc tin nhắn riêng á???

Giờ xóa tài khoản còn kịp không???

01

Dạo này tôi mê mệt một blogger có tên “Khách giữa khói bụi-“.

Anh ấy hay chia sẻ caption chất lừ, những khoảnh khắc đời thường, trích đoạn sách hay và tranh vẽ.

Đặc biệt là bức tranh anh ấy từng vẽ tặng tôi.

Tôi đúng là quỳ lạy trước tài năng của anh ấy!

Yêu đến điên cuồng.

Thế là tôi coi khung chat của anh ấy như một cuốn nhật ký.

Muốn nói gì cũng quăng vào đó.

Từ mấy chuyện nhỏ như hôm nay ăn gì…

Đến chuyện lớn như kỳ kinh nguyệt kéo dài bao nhiêu ngày.

Thậm chí đến kỳ rụng trứng cũng mạnh dạn thả mấy câu lả lơi:

“Anh yêu, cho em xem cơ bụng được không?”

“Anh yêu, cho em sờ thử ngực đi?”

“Anh yêu, em không lẳng lơ đâu, chỉ là không kiềm chế nổi thôi.”

“Anh yêu, dạo này thấy anh lạnh nhạt với em quá, có thể nói chuyện ‘nhiệt’ hơn chút không? Biết đâu lại hâm nóng được tình cảm.”

“Anh yêu, bữa em đăng nhập vào tài khoản anh, thấy bao nhiêu người gọi anh là ‘bé cưng’. Anh bảo sẽ đổi mà? Sao đổi lại thành mật khẩu???”

“Anh yêu…”

Toàn mấy câu văn trên mạng, tôi đọc còn thấy hài, cười cả buổi rồi mới gửi đi.

Anh ấy có hơn hai triệu người theo dõi trên Weibo.

Mỗi bài đăng đều có hàng chục nghìn lượt chia sẻ, bình luận và yêu thích.

Nghĩ bụng: Chắc gì anh ấy đã thấy tin nhắn của mình.

Thế nên mỗi ngày đều nhắn.

Hôm nay chợt nhớ ra là Thứ Năm điên cuồng.

Tôi lại mạnh dạn nhắn:

“Hôm nay là Thứ Năm điên cuồng, anh yêu v cho em 50 ăn KFV đi. Nếu không cho thì em cắn cơ bụng anh đấy. Số tài khoản: xxxx”

Vài phút sau.

Tài khoản ngân hàng của tôi nhận được 500.000 tệ.

Tôi chết lặng:

“???”

Để kiểm chứng xem có phải trùng hợp không, tôi lại tiếp tục nhắn:

“Nếu ông trời có thể ban cho em thần tượng của em làm chồng thì tốt biết mấy.”

Kết quả, đối phương trả lời ngay lập tức:

“Không đời nào!”

????????????????

Tôi hoảng quá, vứt điện thoại ra xa mấy mét.

WTF???

Anh ấy thật sự đọc tin nhắn của tôi á???

Nói cách khác…

Những tin nhắn thả thính điên rồ tôi gửi trước đây, anh ấy đều đã thấy???

Thậm chí…

Anh ấy biết cả kỳ kinh nguyệt của tôi???

Biết cả cân nặng, số đo ba vòng của tôi???

Chết mất!!!

Cái này khác gì tôi chạy khắp phố trong tình trạng khỏa thân đâu???

Bây giờ xóa tài khoản còn kịp không???

02

Sau đó mấy ngày, tôi không dám vào Weibo nữa.

Không sao đâu, không sao đâu~~~

Một đời người trôi qua cũng nhanh thôi mà~

Cô bạn thân Tô Nhược Dao an ủi tôi:

“Hoảng cái gì, dù sao anh ta cũng chưa từng gặp cậu, cả đời này hai người cũng chẳng có gì dính dáng đến nhau. Dù có gặp ngoài đời thật, chỉ cần cậu không nói, ai mà biết cậu chính là cái acc Weibo kia?”

“Với lại, anh ta chưa bao giờ lộ mặt, biết đâu là một tên xấu trai thì sao? Đừng để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này. Ngày mai theo tớ đi đám cưới bạn tớ, làm quen vài anh đẹp trai mới nè.”

Anh ấy đúng là chưa từng lộ mặt thật.

Chỉ có vài tấm ảnh chụp bóng lưng dưới nắng.

Còn lại, chỉ lộ tay khi đang vẽ tranh.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ nét, gân xanh nổi lên…

Cảm giác nam tính bùng nổ!

Nhưng mà…

Một bàn tay đẹp không có nghĩa là mặt cũng đẹp.

Chỉ cần tự thuyết phục bản thân rằng “Khách giữa khói bụi-” là một người xấu trai, thế là tôi lập tức không bận tâm nữa!

Một khi đã là team mê trai đẹp, thì chỉ cần anh đẹp trai, tôi mới quan tâm.

Không hổ danh là chị em thân thiết, chỉ vài câu đã dỗ ngọt được tôi!

03

Hôm sau.

Tôi theo Nhược Dao đến dự đám cưới bạn cô ấy.

Cô nàng ném tôi vào một bàn toàn người lạ, rồi hí hửng chạy đi tán trai.

Cảm ơn cậu nha, chị em tốt của tớ, có cậu đúng là phước ba đời 🙂.

Nhìn một bàn toàn trai xinh gái đẹp, tôi bắt đầu chìm vào trầm tư.

Tôi chỉ dám mạnh miệng trên mạng thôi…

Ngoài đời mà gặp trai đẹp, tôi câm như hến.

Chỉ biết gượng cười gật đầu phụ họa, giả vờ như mình không phải người thừa.

Nắm ly nước lọc trong tay, uống hết ly này đến ly khác.

Ngồi cạnh tôi là một anh chàng mặc vest đen, liên tục rót nước cho tôi.

Tôi ngại đến mức không dám ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Chỉ là…

Chiếc đồng hồ đen trên cổ tay anh ấy.

Nốt ruồi trên bàn tay phải.

Những khớp ngón tay rõ nét.

Sao nhìn quen mắt quá vậy???

Tôi còn chưa kịp nghĩ kỹ…

Bụng có chút khó chịu.

“À… xin lỗi, cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

“Tôi dẫn cô đi.”

Một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng vang lên.

Tôi ngẩng đầu lên, chạm mắt với anh chàng đã rót nước cho tôi.

Trời đất ơi!

Quá đẹp trai!!!

Còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của tôi!

Như thể nữ thần Nữ Oa nặn người lần cuối cùng trước khi tốt nghiệp vậy!

Tôi nín thở, ánh mắt hoàn toàn không thể dời khỏi gương mặt tinh tế của anh ấy.

Mặt nhỏ, mắt hai mí, đuôi mắt đào hoa, sống mũi cao, môi đỏ răng trắng.

Hoàn hảo đến mức không có một góc chết!

“Đi không?”

Anh ấy đã đứng dậy, cúi đầu nhìn tôi hỏi.

Tôi lúc này mới hoàn hồn lại:

“Đi! Đi ngay!”

Tôi đi theo sau anh ấy.

Bờ vai rộng, eo thon, chân dài, dáng người cao thẳng vững chắc.

Trên người anh ấy thoang thoảng một mùi nước hoa nhẹ.

Đột nhiên, anh ấy dừng bước.

Tôi không kịp phản ứng, trực tiếp đâm sầm vào lưng anh ấy.

Cứng rắn, săn chắc, như đâm vào một bức tường thịt!

Anh ấy khẽ ho một tiếng, chỉ tay về phía trước:

“Khụ, chắc không cần tôi vào cùng đâu nhỉ?”

Tôi lập tức đỏ mặt:

“Không không, không cần đâu…”

Chết cha!!!

Tôi chợt nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt.

Hơn nữa, tôi còn mặc một chiếc váy bút chì màu trắng!

Thế này thì làm sao gặp người khác được nữa?!

Tôi nhắn tin cầu cứu Tô Nhược Dao.

Nhưng cô nàng không thèm trả lời.

Chắc lại bận tán trai ở đâu đó rồi!

Hết hy vọng.

Tôi chỉ có thể bắt xe về thẳng nhà thôi.

Tôi rón rén bước ra khỏi nhà vệ sinh, đảo mắt quan sát xung quanh.

Xác nhận không có ai, tôi mới lẻn ra ngoài.

Vừa định chuồn đi thì—

“Pizza Tâm Trường?”

Một giọng nam trầm lạnh cất lên sau lưng tôi.

Pizza Tâm Trường là tên tài khoản Weibo của tôi.

Nghe thấy giọng nói này, tôi theo phản xạ quay đầu lại.

Ngước mắt nhìn.

Thấy “anh chàng rót nước” đang dựa vào tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

Khoan…

Anh ấy biết tên Weibo của tôi???

Không được hoảng!

Chỉ cần tôi không thừa nhận, thì không phải là tôi!

Tôi giả vờ ngó lơ, tiếp tục đi về phía trước.

Anh ấy bước lên trước, túm lấy cổ áo tôi, cởi áo vest của mình quấn quanh eo tôi.

Giọng nói trầm thấp vang lên lần nữa:

“Pizza Tâm Trường?”

Khoan, sao lại gọi tiếp rồi?

Tôi ngước mắt nhìn anh ấy…

“À này, anh đẹp trai, có khi nào anh nhận nhầm người không?”

Anh ấy móc từ túi áo vest ra một miếng sưởi ấm, xé ra rồi đưa cho tôi.

“Nhưng mà… em vừa mới quay đầu lại mà.”

“Dán vào đi, sẽ dễ chịu hơn một chút.”

“Tôi chỉ… chỉ là tò mò… haha… tò mò sao lại có người gọi cái tên này thôi, haha… anh tin không…”

Anh ấy khẽ nhếch môi cười:

“Đừng giả vờ nữa. Tôi là ‘Khách giữa khói bụi’.”

Tôi cũng cố cười theo:

“Khách giữa khói bụi? Tôi còn là ‘Khách giữa mưa bụi’ đây, haha… ha… ha…”

Cười được vài giây, tôi bỗng nhiên cười không nổi nữa.

Khoan đã???

Khách giữa khói bụi???

Là cái người mà tôi vừa bị ‘hủy hoại thanh danh’ mấy hôm trước á???

Nhưng… nhưng Nhược Dao bảo anh ta là một tên xấu trai cơ mà?!

Thế giới này bé đến thế luôn hả???

Sao anh ta lại nhận ra tôi ngay lúc này???

Lẽ nào…

Anh ta muốn tôi trả lại 500.000 tệ???

Nhưng tôi đã lỡ dùng hết để mua cái túi xách phiên bản giới hạn mới nhất rồi!!!

Hơn nữa, bố mẹ tôi vì tôi từ chối buổi xem mắt nên đã cắt tiền sinh hoạt tháng này.

Thật sự không có tiền trả!!!

Bỗng chốc, hai tai tôi nóng bừng lên:

“À… cái áo khoác này… tôi trả anh kiểu gì đây?”

“Thêm liên lạc đi.”

Anh ấy rút điện thoại ra, mở mã QR, ra hiệu cho tôi quét.

?????

Không phải chứ.

Thật sự muốn đòi lại 500.000 tệ à???

Tôi vội vàng tháo áo khoác quấn trên eo, đưa lại cho anh ấy:

“Hay là… trả luôn áo vest cho anh đi, khỏi cần thêm liên lạc đâu…”

Vì cái túi xách giới hạn, tôi quyết định thà mất mặt còn hơn mất tiền.

Nhưng…

Anh ấy đột nhiên giữ lấy tay tôi, cúi sát lại gần tai tôi, thì thầm:

“Chẳng lẽ, em muốn tiếp tục liên lạc với tôi qua Weibo?”

Tôi lập tức rụt tay lại:

“Không! Không! Tôi thêm anh!”

Weibo chính là ‘vết nhơ’ lớn nhất cuộc đời tôi.

Tôi thề trong thời gian ngắn không muốn nhìn thấy nó thêm lần nào nữa.

Sau khi quay lại bàn lấy túi, ánh mắt mọi người đều trở nên đầy ẩn ý.

“Ồ~ Cố thiếu gia, cuối cùng cũng ra tay rồi hả!”

“Khách giữa khói bụi” bật cười, đấm nhẹ vào vai tên lắm mồm nhất:

“Im ngay!”

Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên trong không mặc áo lót, lộ ra đường nét cơ bắp thấp thoáng.

Dáng người chuẩn không cần chỉnh.

Nhìn mà muốn chạm tay vào thử…

04

Tin nhắn từ anh ấy:

“Về đến nhà chưa?”

“Nhớ pha nước đường đỏ uống.”

“Nếu đau quá thì uống thuốc đi.”

“……”

Mỗi lần điện thoại rung lên, tim tôi cũng theo đó thót lại một nhịp.

Quan tâm tôi dữ vậy?

Hay là vẫn đang mong lấy lại 500.000 tệ?

Đừng giục nữa, đừng giục nữa!

Thật sự hết tiền rồi!!!

Tôi bơ tin nhắn của anh ấy, cài đặt chế độ không làm phiền.

Nhưng cứ thế này cũng không ổn…

Không còn cách nào khác, tôi đành cầu cứu bố mẹ.

Họ nói:

“Chỉ cần con đi gặp đối tượng xem mắt, chúng ta sẽ chuyển tiền sinh hoạt cho con.”

“Dạ được, mẹ yêu, mẹ đặt lại lịch giúp con nhé ~”

Tôi đưa tay ra ra hiệu bà chuyển tiền ngay.

Nhưng mẹ tôi thẳng thừng đập một phát thật mạnh lên tay tôi:

“Gặp xong rồi nói! Ai biết trong đầu con lại đang có mưu mô gì nữa!”

Hết cách, tôi đành ngoan ngoãn gật đầu:

“Mẹ à, chỉ cần gặp mặt thôi đúng không? Không bắt buộc phải yêu đương gì hết chứ? Nếu con không thích thì…”

Mẹ tôi nhíu mày:

“Gì đây? Hay là con đã có người trong lòng rồi?”

“Không có! Không có! Con… làm gì có cơ hội quen ai đâu!”

Tôi chột dạ, lập tức phủ nhận.

Nhưng…

Trong đầu lại hiện lên gương mặt của ‘Khách giữa khói bụi’.

Hạ Liễu Yên, mày đang mơ mộng cái gì thế hả!!!

Đọc tiếp ở đây

Hết chương
Về trang truyện