CHƯƠNG 7

Truyện: Tiểu Thư Bán Cá

Tác giả: Thu điếu ngư

8

Phó Nghiễn Chu còn có thể gọi điện van xin, nhưng Giang Niệm Chi thì đã hoàn toàn phát điên.

Cô ta có lẽ cảm thấy tiền đồ đã tiêu tan, liền buông thả hết tất cả.

Không ngờ lại viết một bài dài trên Weibo, ám chỉ tôi ỷ thế hiếp người, giàu mà vô nhân tính, phá hoại mối tình chân thật giữa cô ta và Phó Nghiễn Chu.

Lời lẽ đầy hàm ý khiến cô ta trở thành một “bạch liên hoa” vô tội đáng thương.

Tiếc là cô ta quên mất: Internet có trí nhớ.

Bài đăng “người trong sạch không cần giải thích” của cô ta vẫn còn treo lơ lửng, những bình luận do fan cố kiểm soát cũng bị cư dân mạng và dân hóng hớt đập tan nát.

Bình luận mới toàn là mỉa mai, bóc phốt, và châm biếm.

Có người trong cuộc đứng ra tiết lộ:

【Tôi sống gần phim trường này đây, từng gặp cô gái bán cá nhiều lần, người rất xinh, làm việc nhanh nhẹn. Có một chàng trai thường giúp cô ấy, nhìn là biết hai người yêu nhau. Còn

Giang Giang, không phải là con bé nhà ông Giang bán thịt lợn sao? Ba người bọn họ từng rất thân thiết.】

Dân mạng liền đào lại đủ bằng chứng, chứng minh điều đó là thật.

Tôi chính là bạn gái chính thức của Phó Nghiễn Chu,

còn Giang Niệm Chi, cũng từng là bạn của tôi.

Sự phản bội của hai người họ – không cần nghi ngờ gì nữa.

Ngay lập tức, dư luận lại quay ngoắt 180 độ:

【Tôi thấy xấu hổ vì từng thật lòng thích cô ta, còn ship couple này cơ đấy】

【Ai hiểu được nỗi đau này không? Việc tôi từng đu ‘Niệm Niệm Hữu Chu’ giờ trở thành vết nhơ trên hồ sơ mạng rồi】

【Nếu tôi có một người bạn thật lòng vì mình như vậy, tôi thề sẽ không bao giờ phản bội.

Trời ơi, Thẩm Tri Hạ có thể làm bạn tôi được không? Dù cô ấy không phải tiểu thư nhà họ Thẩm thì tôi vẫn muốn】

Đừng bao giờ đánh giá thấp khả năng điều tra của cư dân mạng.

Có người đào được ảnh hồi nhỏ của cô ta khi còn làm ở quầy thịt lợn, so sánh với ảnh sống ảo bây giờ, khác nhau một trời một vực.

Có người tung cả bản ghi âm mơ hồ, ghi lại cảnh cô ta than phiền đoàn phim vất vả, chê bai diễn viên cùng tổ không xinh bằng cô ta.

Có người thậm chí còn @Cục thuế, tố cáo cô ta có thể trốn thuế.

Bài viết “giãy giụa cuối cùng” của cô ta chẳng tạo nên làn sóng nào, ngược lại như cọng rơm cuối cùng bóp nát danh tiếng vốn đã mục nát.

Thiên Ý Entertainment phát thông báo chính thức chấm dứt hợp đồng với Giang Niệm Chi,

đồng thời tuyên bố giữ quyền truy cứu trách nhiệm với những tổn thất do hành vi cá nhân của cô ta gây ra cho công ty.

Tất cả thương hiệu từng hợp tác với cô ta đều đồng loạt hủy bỏ hợp đồng, tuyên bố giải trừ hợp tác nối đuôi nhau như xếp hàng.

Nghe nói, cô ta nhốt mình trong nhà, đập phá tất cả những gì có thể, vừa khóc vừa gào tên tôi mà chửi rủa.

Nhưng những điều đó, tôi không nghe thấy.

Dù có nghe được, tôi cũng chỉ cảm thấy… ồn.

Lão Kim cố gắng đến tìm tôi, nhưng bị vệ sĩ của Tạ Thời Yến chặn ngay ở sảnh lớn tầng dưới.

Ông ta gào khản cả cổ gọi tên tôi, miệng nói toàn những lời như “vì tình xưa”, “xin cho một con đường sống”.

Tình xưa?

Tôi đứng bên cửa sổ kính sát đất, nhìn xuống dòng xe tấp nập phía dưới.

Nhớ lại mùa hè năm ấy, trong làn khói mù mịt của quán nướng ven đường, ông ta từng giơ ly rượu lên và nói: chúc phúc cho chúng tôi.

Là một kẻ lăn lộn trong giới giải trí, lão Kim đúng là một thương nhân đủ tiêu chuẩn.

Tôi từng cảm khái vì sự vất vả của ông ta.

Có lẽ từng có chút tình nghĩa, nhưng từ khoảnh khắc ông ta phối hợp để Phó Nghiễn Chu “mất tích”, dùng hai mươi vạn đuổi tôi đi, thậm chí còn định nhốt tôi lại… thì tất cả đã hoàn toàn chấm dứt.

Tôi nhắn một tin cho trợ lý: “Thông báo cho giới trong nghề, người tên Kim Hữu Tài này, tôi không thích.”

Trợ lý trả lời rất nhanh: “Rõ rồi, Tổng giám đốc Thẩm.”

Chỉ một câu, đã chặt đứt toàn bộ đường lui của ông ta trong giới.

Sau khi xử lý xong đám cá tạp, tôi cuối cùng cũng có thời gian trở về biệt thự nhà họ Thẩm.

Cha tôi đang đeo kính lão đọc báo cáo tài chính, đầu cũng chẳng ngẩng lên: “Chơi đủ chưa? Một con cá con như thế, đáng để con lãng phí từng ấy thời gian à?”

“Bị lừa cả tiền lẫn tình, còn bị bôi nhọ khắp nơi, truyền ra ngoài thì mất mặt chết đi được.”

Tôi nhào tới, giúp ông bóp vai: “Nhưng những chuyện này phải tự mình trải qua mới hiểu được chứ. Con đâu thể mãi sống trong nhà kính. Mà con cũng đâu có bị bắt nạt, phản kích cũng đâu tệ.”

Ông hừ một tiếng, nhưng khuôn mặt lại không có vẻ giận: “Thằng nhóc nhà họ Tạ đã đến đón con rồi?”

“Vâng, anh Thời Yến đến rất kịp lúc.”

“Coi như nó biết điều.”

Cha tôi đặt báo cáo xuống: “Mấy bản kế hoạch hạng S+ nằm trong thư phòng con đó, đi xem đi. Đừng có chạy loăng quăng nữa, một đống việc đang chờ con quyết.”

“Lão Tạ đã nghỉ hưu rồi, còn con thì sao? Định để ba làm đến bao giờ?”

Tôi cười đồng ý.

Sau khi rong ruổi ngoài kia lâu như vậy, tôi cũng nên quay về, gánh lấy trách nhiệm của mình.

Nhưng việc tôi viết kịch bản, làm biên kịch… cũng không phải là lời nói dối.

Khoảng thời gian bên ngoài đó, tôi coi như đã nhìn thấu ấm lạnh nhân tình, thu về không ít cảm xúc và chiêm nghiệm.

Vì vậy tôi vắt óc nhớ lại mật khẩu của tài khoản Weibo chính thức của mình, rồi đăng một dòng trạng thái mới.

Đó là tài khoản lâu lắm không dùng đến, nhưng có xác thực là “biên kịch”, “tác giả”:

【Kịch bản mới 《Ngư Hỏa》đang chuẩn bị. Đây là câu chuyện về phản bội và tái sinh. Cảm ơn cuộc sống, đã ban cho tôi nguồn cảm hứng.】

Ảnh đính kèm là bức toàn cảnh khu chợ chiều dưới hoàng hôn mà tôi từng chụp khi bán cá.

Bài viết vừa lên sóng, phần bình luận lập tức nổ tung.