Quay lại chương 1:
7
Dưới sự nhấn mạnh lặp đi lặp lại của tôi, Lục Thì cuối cùng cũng hứa: trước khi có kết quả điều tra, tuyệt đối sẽ không có định kiến hay nghi ngờ gì với con gái ruột.
Nói xong chuyện đó, tôi đẩy anh xuống lầu để đi xin lỗi Lâm Nhiên.
Khi Lâm Nhiên mở cửa, nhìn thấy Lục Thì đang cười nịnh nọt đứng đó, còn tôi khoanh tay đứng bên cạnh, mặt cau có trông có vẻ rất “đáng sợ”, con bé giật mình.
Lâm Nhiên hơi ngập ngừng, cất tiếng: “Ba, mẹ… hai người tìm con có chuyện gì ạ?”
Lục Thì gật đầu, rất dứt khoát cúi đầu xin lỗi cô bé: “Ba có thể gọi con là Nhiên Nhiên được không? Vừa rồi ba xin lỗi, là ba đã hiểu lầm con. Sau này ba sẽ không nghi ngờ con một cách tùy tiện nữa. Con có thể tha thứ cho ba không?”
Nói xong, anh lấy từ người ra một chùm chìa khóa xe.
“Chiếc Lamborghini này ba tặng cho con, xem như là quà xin lỗi, cũng có thể coi là quà ra mắt ba dành cho con.”
Lâm Nhiên theo phản xạ định từ chối, nhưng tôi đã nhanh tay lấy chìa khóa, nhét thẳng vào tay con bé.
“Cứ cầm lấy đi Nhiên Nhiên, trong garage nhà mình, thiếu gì nhất chính là… xe hơi.”
Lâm Nhiên lúc này mới ngại ngùng nhận lấy.
“Ba, mẹ, hai người chờ con một lát nhé.”
Con bé có chút ngượng ngùng quay trở lại phòng, mang ra hai chiếc gối được may khá tinh xảo.
“Đây là gối vỏ kiều mạch con tự tay làm…”
Sợ chúng tôi chê, Lâm Nhiên còn giải thích thêm: “Là vỏ kiều mạch mới, con đã phơi nắng kỹ, làm sạch nhiều lần rồi, sẽ không bị bẩn đâu ạ.”
Thì ra hôm qua tôi thấy con bé ôm một bọc gì to to, hóa ra là đang mang quà đến cho tôi và Lục Thì.
Nhưng ở kiếp trước, tôi và anh chưa từng nhận được món quà này. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn có liên quan đến Lục San San.
Tôi đón lấy chiếc gối, cảm giác nặng trĩu trong tay khiến sống mũi tôi cay xè.
Từ ngôi làng hẻo lánh đến được A thị, Lâm Nhiên đã mất hơn chục tiếng di chuyển.
Mười mấy tiếng ấy, con bé cứ thế ôm theo hai chiếc gối nặng trịch này suốt quãng đường?
Nhìn thân hình nhỏ bé gầy gò của con bé, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy con mà bật khóc.
Lục Thì thì có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều. Nhưng tôi biết, tối đến, anh trằn trọc lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ được.
Đến khi tôi không chịu nổi mắng anh một trận, anh mới thở dài ủ rũ nói một câu:
“Vợ à… anh đã từng nghi ngờ con gái mình như vậy… anh thật đáng chết…”
Tôi chỉ biết trợn mắt.
Tôi vỗ mạnh một cái vào lưng anh: “Cảm thấy áy náy thì đối xử tốt với con bé đi, dù gì cũng là con gái ruột của mình.”
“Em đã nói rồi, chỉ cần tiếp xúc với Nhiên Nhiên một chút là sẽ biết con bé không phải kiểu người xấu xa như Lục San San nói.”
“Giờ thì tin chưa?”
Lục Thì nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh có nói là không tin đâu…”
8
Tôi và Lục Thì bàn bạc quyết định sẽ tổ chức một buổi tiệc hoành tráng để chào mừng Lâm Nhiên.
Dù sao con bé cũng là con gái ruột của chúng tôi, thân phận này nhất định phải chính thức công khai với mọi người.
Tôi giao việc tổ chức tiệc cho Lục Thì, còn bản thân thì kéo Lâm Nhiên ra ngoài, dẫn con bé trải nghiệm những thứ trước đây chưa từng được thử qua.
Lặn biển, cưỡi ngựa, đua xe, đánh golf… Những thứ con nhà giàu thường chơi, tôi đều dẫn Lâm Nhiên thử một lượt.
Không bắt buộc con bé phải học cho giỏi, chỉ cần được tiếp xúc, có trải nghiệm là đủ.
Bởi vì chỉ khi hiểu biết nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn, con người mới có thể tự tin từ trong nội tâm.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, Lâm Nhiên đã trở nên hoạt bát, cởi mở hơn rất nhiều.
Thân hình gầy gò cũng được cải thiện rõ rệt nhờ chế độ dinh dưỡng đặc biệt từ chuyên gia mà tôi bỏ tiền mời về.
Khi trở lại nhà họ Lục, Lâm Nhiên khoác lên những bộ đồ tôi tự tay chọn cho con bé, đến mức tôi suýt nữa không nhận ra.
Lục Thì thì phấn khích vô cùng, lúc thì chỉ vào đôi mắt của Lâm Nhiên nói giống tôi, lúc thì chỉ cái miệng bảo giống anh.
Lục San San thì rúc ở một góc, trông chẳng khác gì con chuột sống trong cống tối, lặng lẽ quan sát chúng tôi.
Nhưng đôi tay siết chặt lại đang tố cáo sự bất an và bực bội trong lòng nó.
Rất nhanh, ngày tổ chức tiệc cũng đến.
Tôi và Lục Thì không lên sân khấu, mà lặng lẽ đứng giữa sảnh tiệc quan sát hai đứa con gái.
Tuy tình cảm cha con giữa Lục Thì và Lâm Nhiên đang dần tốt lên, nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Lục San San.
Vì vậy, hôm nay là lúc để chúng tôi quan sát cả hai đứa thật kỹ.
Lục San San mặc một chiếc váy cao cấp từng mặc trước đây, lưu loát hòa nhập trong vòng tròn thượng lưu.
Còn con gái tôi – Lâm Nhiên, không, giờ phải gọi là Lục Nhiên, thì lại lặng lẽ ngồi ở góc, cầm ly nước trái cây, yên tĩnh quan sát.
Nực cười thay, Lục San San – người luôn thích đóng kịch chị em thân thiết ở nhà, giờ lại không hề tỏ ra nôn nóng muốn đến gần chị gái.
Ngược lại, còn đứng nhìn đám bạn thân vốn chơi khá thân với cô ta lần lượt kéo đến gần Lục Nhiên với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Sự khinh miệt trắng trợn trên gương mặt đám người kia khiến Lục Thì cũng phải bật ra một tiếng “tch” không hài lòng.
Tôi vội ngăn Lục Thì lại khi anh định bước lên bảo vệ con gái.
“Bình tĩnh, em tin Nhiên Nhiên sẽ không sao đâu.”
Dù gì thì bây giờ Lâm Nhiên cũng không còn bị cô lập như trước, tính cách của con bé cũng đã có những thay đổi tích cực theo thời gian.
“Cô là chị gái của San San à? Là con riêng đúng không?”