1
Dấu mộc của cục dân chính rơi xuống, âm thanh rất nhẹ, “cách” một tiếng.
Như thể có thứ gì đó trong lòng tôi, hoàn toàn gãy vụn.
Sổ đỏ đổi thành sổ xanh.
Nhân viên đẩy tờ giấy qua một cách máy móc: “Thủ tục xong rồi.”
Tôi đưa tay ra lấy, đầu ngón tay lạnh toát.
Nhưng bàn tay gầy guộc, xương rõ ràng kia còn nhanh hơn một bước, hai ngón tay tùy ý nhấc lấy quyển sổ ly hôn của anh ta, không thèm nhìn, thẳng tay nhét vào túi quần âu cao cấp.
Động tác dứt khoát như phủi đi một hạt bụi.
Giang Lâm Chu đứng dậy, bóng lưng cao lớn lập tức mang theo khí thế đè nén. Anh ta không nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng không một chút cảm xúc:
“Thẩm Tri Vi, những thứ trong thỏa thuận, luật sư sẽ bàn giao với em. Trước tối nay, dọn khỏi Vân Thủy Cư.”
“Ừm.”
Tôi cúi đầu, cẩn thận đặt quyển sổ ly hôn của mình vào ngăn sâu nhất trong túi xách.
Lớp vỏ nhựa cứng cứa vào đầu ngón tay.
Ba năm hôn nhân, đổi lại hai quyển sổ nhỏ.
Thật nhẹ.
Anh ta sải bước rời đi, bóng lưng cao ráo, dứt khoát, không một chút lưu luyến.
Chiếc Bentley đen lặng lẽ trượt tới trước mặt anh ta, trợ lý Lâm Mặc cung kính mở cửa xe.
Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn chiếc xe đó hòa vào dòng xe cộ, dần biến mất.
Mãi cho đến khi nhân viên nhắc nhở:
“Cô ơi, làm ơn tránh ra một chút, phía sau còn người đang xếp hàng.”
Tôi mới như bừng tỉnh, chậm rãi bước ra khỏi cổng cơ quan dân chính.
Gió cuối hạ lùa qua mặt, mang theo hơi nóng ẩm ướt, nhưng chẳng thể xua đi cái lạnh trong lồng ngực.
Mặt trời chói chang, chói đến mức cay cả mắt.
Cũng tốt.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
—
Trở lại Vân Thủy Cư, ngôi nhà từng thuộc về tôi và Giang Lâm Chu, trống trải đến mức giống như một ngôi mộ xa hoa.
Đồ đạc của tôi không nhiều, một chiếc vali 28 inch là đủ.
Quần áo, sách vở, vài món đồ trang trí không đáng giá, và… thứ mà tôi cẩn thận giấu trong ngăn lót bên trong vali.
Tôi thu dọn rất nhanh, không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào.
Kéo khóa vali lại, chuẩn bị rời đi thì điện thoại reo lên. Là bạn thân Tô Hiểu Hiểu gọi đến.
“Tri Vi! Sao rồi? Ly hôn xong chưa?” Giọng cô ấy gấp gáp.
“Vừa làm xong.” Tôi cố gắng khiến giọng mình nhẹ nhàng, “Tự do rồi.”
“Cái tự do cái đầu mày!” Tô Hiểu Hiểu ở đầu bên kia lập tức bùng nổ, “Giang Lâm Chu cái đồ khốn kiếp! Mù cả mắt lẫn tim! Vì con hồ ly tinh Tô Vãn Vãn mà đến vợ tốt như mày cũng không cần! Hắn ta…”
“Hiểu Hiểu,” tôi ngắt lời cô ấy, cổ họng hơi nghẹn, “Chuyện qua rồi. Đừng nhắc nữa.”
“Được được được, không nhắc cái thứ xúi quẩy đó nữa! Mày thu dọn đồ xong chưa? Tao qua đón! Tối nay tụi mình làm một bữa ‘tiệc tái sinh’, mừng mày thoát kiếp nạn!”
“Không cần, tao gọi xe là được. Gửi địa chỉ cho tao.”
“OK! Tao gửi định vị liền! Tối nay không say không về, trai đẹp bao la!”
Tắt máy, cái cảm giác chua xót trong lòng được giọng điệu hùng hồn của Tô Hiểu Hiểu xua tan đi một ít.
Tôi kéo vali xuống lầu, đi ngang qua bức tường kính lớn trong phòng khách.
Bên ngoài là khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ, Giang Lâm Chu từng đứng ở đây, ôm eo tôi, chỉ tay về phía xa, nói sau này sẽ làm một ngôi nhà cây cho con.
Khi đó, ánh nắng cũng chói chang như vậy.
Tôi lắc đầu, gạt bỏ ký ức không đúng lúc ấy.
Đi đến sảnh, thay giày. Cúi người xuống thì bụng đột nhiên quặn lên một cơn sóng quen thuộc.
Chết tiệt!
Tôi vội vàng bịt miệng, lao vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Tôi ôm lấy bồn cầu, nôn đến trời đất quay cuồng.
Sáng nay chẳng ăn được gì, nôn ra toàn là nước chua, nóng rát cổ họng, nước mắt cũng theo phản xạ mà trào ra.
Cái cơn ốm nghén chết tiệt này, lại chọn đúng lúc này để phát tác.
Phải mất một lúc lâu cảm giác buồn nôn mới tạm lắng xuống. Tôi kiệt sức tựa vào bức tường gạch men lạnh ngắt, thở hổn hển.
Bàn tay vô thức đặt lên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng.
Nơi này, đã có một sinh linh bé nhỏ.
Ngay lúc tôi quyết định rời xa cha của nó mãi mãi.
Thật là… châm chọc.
Nghỉ ngơi vài phút, thấy khá hơn một chút, tôi gượng đứng dậy, bước đến bồn rửa mặt, vốc nước lạnh lên rửa mạnh mặt mình.
Nhìn vào gương, gương mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt rõ ràng.
Tôi cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Thẩm Tri Vi, cố lên.
Vì sinh linh bé nhỏ này, mày cũng phải cố mà sống tiếp.
Dọn dẹp xong xuôi, tôi quay lại sảnh. Có lẽ vì vừa nôn quá sức, tay chân không còn chút sức lực nào, khi kéo vali đi, bánh xe vướng phải mép thảm.
“Rầm” một tiếng, chiếc vali đổ nghiêng xuống đất.
Có lẽ khóa kéo chưa khép kỹ, nắp vali bung ra.
Vài món đồ bên trong văng ra ngoài.
Tôi hoảng hốt, chẳng kịp nghĩ gì nhiều, vội vàng cúi xuống thu dọn. Chủ yếu là lo món đồ giấu trong ngăn phụ bị rơi ra.
Lo gì gặp đó.