- Trang chủ
- Thỏ Thỏ Phải Làm Đại Kiếm Tiên
- Chương 87: Khởi đầu mới
Chương 87: Khởi đầu mới
Truyện: Thỏ Thỏ Phải Làm Đại Kiếm Tiên
Tác giả: Bôi Ảnh Tàng Thân
- Chương 1: Đưa tiễn
- Chương 2: Phong sơn
- Chương 3: Tiên nhân
- Chương 4: Trùng hợp
- Chương 5: Xin tiên nhân hãy thu nhận ta đi
- Chương 6: Bầu bạn cùng người
- Chương 7: Để ý
- Chương 8: Suýt nữa
- Chương 9: Lai lịch
- Chương 10: Dịch Thần
- Chương 11: Hầu hạ tổ tông
- Chương 12: Bí Mật
- Chương 13: Nhóc háo sắc
- Chương 14: Câu hỏi cơ linh
- Chương 15: Tố Huyền Trần
- Chương 16: Đêm khuya ghé thăm
- Chương 17: Biện pháp
- Chương 18: Sấm sét
- Chương 19: Bỏ nhà ra đi
- Chương 20: Trở về quê nhà
- Chương 21: Vào thành
- Chương 22: Suối nước nóng
- Chương 23: Thế gian sắc lạ
- Chương 24: Thế giới sắc lạ (1)
- Chương 25: Thế giới sắc lạ (2)
- Chương 26: Thơm thật
- Chương 27: Rượu
- Chương 28: Tai thỏ
- Chương 29: Mục tiêu (1)
- Chương 30: Mục tiêu (2)
- Chương 31: Thoát ra (1)
- Chương 32: Thoát ra (2)
- Chương 33: Lần đầu gặp gỡ (1)
- Chương 34: Lần đầu gặp gỡ (2)
- Chương 35: Chỗ then chốt (1)
- Chương 36: Chỗ then chốt (2)
- Chương 37: Phiền não (1)
- Chương 38: Phiền não (2)
- Chương 39: Chủ ý hay
- Chương 40: Chủ ý hay (1)
- Chương 41: Mộng tưởng
- Chương 42: Mộng tưởng (1)
- Chương 43: Chưởng môn chấn kinh
- Chương 44: Tu tiên vui sướng
- Chương 45: Tu tiên vui sướng (1)
- Chương 46: Làm việc tốt
- Chương 47: Là ta
- Chương 48: Không nói từ biệt
- Chương 49: Hữu nghị
- Chương 50: Hữu nghị (1)
- Chương 51: Vui mừng gặp gỡ
- Chương 52: Vui mừng gặp gỡ (1)
- Chương 53: Kinh hãi thất sắc
- Chương 54: Kinh hãi thất sắc (1)
- Chương 55: Hắn trưởng thành rồi
- Chương 56: Hắn trưởng thành rồi (1)
- Chương 57: Khác biệt
- Chương 58: Tiểu Bồ Tát
- Chương 59: Chiu... hức!
- Chương 60: Bái phỏng
- Chương 61: Một mảnh đất
- Chương 62: Nghe thấy
- Chương 63: Tình ý thiếu niên
- Chương 64: Trảm thời gian
- Chương 65: Trảm thời gian (1)
- Chương 66: Giao triền
- Chương 67: Giao triền (1)
- Chương 68: Hôn quân thỏ
- Chương 69: Hôn quân thỏ (1)
- Chương 70: Tiếng sấm
- Chương 71: Xuân Thu
- Chương 72: Xuân Thu (1)
- Chương 73: Hy vọng
- Chương 74: Từ biệt
- Chương 75: Đây là nơi nào
- Chương 76: Phân phối theo nhu cầu
- Chương 77: Được nhận rồi
- Chương 78: Nói cho ngươi
- Chương 79: Hồi ức
- Chương 80: Hồi ức (1)
- Chương 81: Lấy lòng
- Chương 82: Chuẩn bị cuối năm
- Chương 83: Chuẩn bị Tết
- Chương 84: Chuẩn bị Tết (1)
- Chương 85: Bữa cơm tất niên
- Chương 86: Hội đèn
- Chương 87: Khởi đầu mới
- Chương 88: Khởi đầu mới (1)
- Chương 89: Hạ giới
- Chương 90: Kịch trong kịch
- Chương 91: Kịch trong kịch (1)
- Chương 92: Nụ hôn
- Chương 93: Đảo khách thành chủ
- Chương 94: Đảo khách thành chủ (1)
- Chương 95: Phá phong
- Chương 96: Bày trận
- Chương 97: Xin mời vào rọ
- Chương 98: Một mẻ bắt trọn
- Chương 99: Một mẻ bắt trọn (1)
- Chương 100: Ba tiếng từ bi
- Chương 101: Kết thúc
- Chương 102: Chuẩn bị
- Chương 103: Lễ mở cửa
- Chương 104: Qua năm ải, chém sáu tướng
- Chương 105: Qua năm ải, chém sáu tướng (1)
- Chương 106: Động Phòng
- Chương 107: Hoàn Chính văn
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Bên ngoài hội đèn vẫn còn náo nhiệt, mà nghi thức bái trăng đêm 30 Tết độc quyền của yêu thỏ cũng sắp bắt đầu rồi.
Hàn Giang Tuyết xách theo một chiếc đèn lồng hình củ cải, dưới ánh trăng ánh sao, men theo con đường nhỏ dành riêng cho thỏ mà đi.
Bởi vì hình thể của các loài động vật không giống nhau, mỗi tộc đều có con đường riêng của mình.
Nay là dịp đón năm mới, yêu thỏ từ sớm đã trang trí lại ổ và những nơi thường lui tới, trên đường thỏ, cách mấy bước lại có một nụ hoa trắng nhạt phát ra ánh sáng dìu dịu, dẫn đường cho những ai đến bái trăng.
Xét đến việc có mấy bé thỏ tuổi đã lớn, mắt cũng hơi kèm nhèm, nên người ta còn buộc thêm chuông nhỏ lên nụ hoa, mỗi khi có thỏ đi qua thì chuông sẽ rung lên khe khẽ, dù nhìn không rõ cũng biết đường mà đi!
"Chiu mi! Chiu mi chiu mi!"
Một con thỏ trắng to tướng từ nhánh đường thỏ khác đi tới, vừa hay đụng phải Hàn Giang Tuyết.
Hai con thỏ vươn móng vỗ tay nhau, rồi xoay người, cụng mông cụng đuôi thỏ, thế là chào hỏi xong rồi đó!
Sau đó, con thỏ trắng kia lại nhìn ra phía sau Hàn Giang Tuyết, đưa móng ra gọi: "Chiu mi!"
Hàn Giang Tuyết lập tức quay đầu, chừa lại một chỗ trống: "Tiên nhân! Hắn đang chào ngài đó!"
Trong bụi cỏ tối lờ mờ, một con thỏ đen nhẹ nhàng bước ra.
Yến Phi Độ lại biến trở thành một con thỏ đen.
Khi nãy ở hội đèn, Hàn Giang Tuyết trông thấy mấy yêu thỏ cầm đèn lồng chạy qua, chợt nhớ ra tối nay là dịp tụ họp bái trăng của yêu thỏ, bèn vội kéo Yến Phi Độ đi cùng, còn...
"Tiên nhân cũng biến thành thỏ con đi với ta dự tụ hội nha!"
Thế là Yến Phi Độ lại biến thành chú thỏ đen quen thuộc trong trí nhớ của Hàn Giang Tuyết.
Dưới ánh trăng, một con đại thỏ và một con tiểu thỏ cùng nhau bước đi trên con đường thỏ, dần dần rời xa tiếng ồn náo nhiệt.
Yến Phi Độ vốn tưởng chỉ là đi xem bọn thỏ con bái trăng thôi, nào ngờ... còn phải làm thế này nữa sao?
Thỏ đen im lặng một hồi, sau đó cũng giơ móng vỗ tay cùng đối phương, lại xoay người, cùng thỏ trắng lớn cụng mông, cụng đuôi tròn tít một cái.
"Chiu mi nha~"
Thỏ trắng lớn vẫy vẫy móng với Yến Phi Độ, rồi tung tăng nhảy đi mất.
"Vị đại ca thỏ kia nói, thân thể tiên nhân có hơi cứng ngắc đó, rảnh rỗi thì nhớ xoa bóp vận động nhiều một chút nha! Nhưng mà, ta thấy tiên nhân chắc là do căng thẳng quá thôi!"
Hàn Giang Tuyết nghiêm túc truyền thụ bí quyết chào hỏi giữa các thỏ thỏ cho Yến Phi Độ: "Trước tiên phải nhấc mông lên, eo thì thả lỏng một chút, sau đó dùng lực quăng sang bên hông một cái!"
"Như vậy mới là một màn chào hỏi mềm mại đáng yêu nha!"
Thỏ con hì hì cười, lại nắm lấy móng thỏ đen, tiếp tục kéo hắn đi về phía trước.
Yến Phi Độ nhìn động tác thị phạm của Hàn Giang Tuyết, chỉ thấy đáng yêu vô cùng... Nhưng mà... hắn, hắn hình như không dễ gì điều khiển được cái mông thỏ của mình cho lắm.
Bởi vì hắn không phải kiểu người... đáng yêu như vậy!
Người có mạng giao du của người, yêu cũng có mạng giao du của yêu.
Trên đường đi dọc theo thỏ đạo, Hàn Giang Tuyết còn trông thấy vài con yêu chuột và phì cưu cũng đang lũ lượt tới bái nguyệt.
"Ơ? Các ngươi là A Đại, A Nhị sao?"
Hàn Giang Tuyết nhận ra mấy bóng dáng quen thuộc phía trước.
Hai con chuột vốn nên đang ở Sương Thiên Hiểu Giác quay đầu lại, líu ríu kêu với y mấy tiếng.
Thì ra mấy năm trước bọn chúng đều đến Đào Hoa Lạc ăn Tết cả!
"Chít chít chít chít! Líu líu~" Chỗ của Như Ý Tiên Tôn chẳng bao giờ đón Tết cả, hắn cô độc lắm đó! Thế nên bọn ta tự ra ngoài chơi nè~
Cô độc • Như Ý Tiên Tôn • Thỏ Đen đứng cạnh đó, nghe bọn chuột oán trách hắn không thích lễ Tết, chỉ lẳng lặng trầm mặc.
Thật ra... bọn chúng nói cũng không sai.
Hàn Giang Tuyết thì nghiêm túc nói với bọn chuột nhỏ: "Tiên nhân không phải cô độc! Hắn rất thích nói chuyện đấy chứ! Chẳng qua là bận rộn thôi, bận đến mức quên cả đang ăn Tết rồi!"
Thỏ con quay đầu nhìn về phía thỏ đen, thỏ đen lớn giơ móng xoa đầu thỏ con, như cảm ơn vì y đã bênh vực hắn.
Ra khỏi đường thỏ, vạch lớp cỏ rậm che khuất tầm nhìn, trước mắt liền hiện ra một vầng trăng sáng vằng vặc.
Ánh trăng trắng ngà đổ xuống thân thể các yêu tinh, khiến bọn chúng theo bản năng bắt đầu hấp thu tinh hoa nguyệt hoa.
Ban ngày là thời khắc tinh thần nhất của con người, còn đối với yêu tộc mà nói, đêm tối mới là khởi đầu của một ngày.
Dưới trăng sáng là một mảnh thảo nguyên nằm sát mặt hồ.
Tuyết đã rơi phủ lên mặt hồ, nhìn xa chẳng khác nào hồ đã đóng băng.
Một vầng trăng sáng treo giữa trời, một vầng "trăng sáng" khác thì đậu dưới đất.
Trên trời dưới đất, hai mặt trăng sáng cùng soi chiếu, khiến nơi này dù không có đèn cũng sáng như ban ngày.
Có mấy con chuột nhỏ ngồi trên lá cây trượt băng vui vẻ trên mặt hồ, vài con phì cưu thì bay lượn phía trên, cẩn thận quan sát đám lông xù dưới kia, nếu lỡ có ai rơi vào hố băng thì lập tức lao xuống tha lên!
Mảnh cỏ vốn phải bị tuyết sương phủ kín, giờ lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, đã có hàng trăm con thỏ con với đủ loại vóc dáng và màu lông tụ tập nơi đây.
Nhìn từ xa, như một đại dương của thỏ thỏ vậy!
Chính giữa bãi cỏ có một vòng đá nhỏ vây quanh thành một đống lửa trại, một đám thỏ con đang quây thành vòng tròn, nhảy múa quanh đống lửa.
"Chiu mi! Chiu mi! Chiu mi chiu mi chiu!"
Thỏ con cũng có khúc ca của riêng mình, chúng không gảy đàn đánh trống, chỉ dùng giọng ngân nga, phối hợp tiếng đập chân, vỗ móng, mà nghe vào lại như mang theo một thứ cảm giác huyền diệu và xa xăm.
Điệu ca ấy, chính là hát về năm cũ vất vả, đồng thời cầu nguyện năm mới an khang, hoan hỉ.
Đồng thời, bọn họ còn khẩn cầu: "Tổ tông Thỏ Ngọc trên trời ơi, cũng xin người phù hộ cho chúng ta, để sớm ngày chứng đạo nha!"
Tất nhiên, bên trong còn chen đầy những câu "chiu mi" chẳng rõ ý nghĩa.
Có con thì nói "Ta muốn đến Bồng Lai chơi chơi", có con lại bảo "Ta muốn tới tửu lâu làm tiểu nhị", thậm chí còn có con ước "Ta thật sự rất muốn trúng giải độc đắc!"
Toàn là đám thỏ con tùy tiện lảm nhảm cầu nguyện mà thôi!
Hàn Giang Tuyết đây là lần đầu tiên tham dự tụ hội thỏ con, ở chốn như núi Đồ La, chỉ có mỗi y là một con thỏ con cô độc.
Con thỏ lớn mời y đến, vừa thấy y liền nhảy mấy bước tới trước mặt y.
"Ngươi tới rồi à! Chiu mi chiu mi!"
Hai con thỏ chào hỏi nhau, thỏ lớn liền nhét mấy quả quýt đường vào móng Hàn Giang Tuyết.
"Đây! Ăn quýt đi! Chút nữa cùng nhau nhảy múa bái trăng nha! Ừm?"
Thỏ lớn chưa từng thấy thỏ Phi Độ bao giờ, nhưng cũng chẳng lấy làm lạ, giống hệt như đối với Hàn Giang Tuyết, cũng nhét quýt vào móng Yến Phi Độ.
"Cái này cũng cho ngươi! Ăn đi, chiu mi!"
Yến Phi Độ gật đầu: "Đa tạ."
"Khách sáo gì chứ! Ngươi chiu mi là được rồi!"
Thỏ lớn cười ha hả.
Yến Phi Độ im lặng chốc lát, nghiêm túc "Chiu mi" một tiếng.
Thỏ lớn lập tức rùng mình một cái, trượt chân một cái rồi chuồn mất. Trời đất ơi, "Chiu mi" gì mà dữ dằn như vậy! Khi nào trong Đào Hoa Lạc lại có một con thỏ đen hung hãn đến thế!
Hàn Giang Tuyết và Yến Phi Độ cùng ngồi trên một tảng đá, hai con thỏ bóc quýt ăn. Quýt mùa đông là ngọt nhất, ngon nhất!
Thỏ con ngậm múi quýt mát lạnh trong miệng, giống như đang ăn kem vậy!
Hàn Giang Tuyết vốn đã thích ăn đồ lạnh vào mùa đông, bộ lông thỏ lại dày, đa số chẳng sợ lạnh, trong tuyết dày vẫn thường có thỏ tuyết chạy nhảy đấy thôi!
"Tiên nhân không ăn sao?" Hàn Giang Tuyết nghiêng đầu nhìn Yến Phi Độ.
Thỏ đen chụm hai chân nhỏ lại, hai móng ôm lấy một quả quýt, ngồi trên đá, thần sắc nghiêm nghị như thể là tượng thần thỏ vậy!
Vừa nãy còn có một chú chuột con đi ngang, tưởng đó là tượng điêu khắc gì đó, liền chắp móng vái mấy cái.
"Ngươi còn muốn không?" Yến Phi Độ giơ quả quýt trong móng lên, thấy Hàn Giang Tuyết lắc đầu, lúc này hắn mới thong thả ăn từng miếng.
Thì ra hắn vẫn chừa phần cho Hàn Giang Tuyết.
Đợi đến khi đám thỏ con bên đống lửa đã ca hát nhảy múa xong, kế tiếp... Những con thỏ đang đứng vây xem chung quanh lập tức ùa hết xuống bãi cỏ, như thủy triều dâng lên!
"Chiu mi chiu mi!"
Bầy thỏ con reo hò rộn ràng, Hàn Giang Tuyết và Yến Phi Độ cũng bị cuốn vào biển vui ấy!
Dù là thỏ lớn hay thỏ nhỏ đều cười nói "chiu mi chiu mi", chen nhau lại một chỗ, vừa ấm vừa vui!
Một bà thỏ chống gậy, kéo theo tiếng "chiu———mi" dài thật dài, từng bước lảo đảo đi đến bên hồ.
Đó là bà thỏ lớn tuổi nhất ở Đào Hoa Lạc, năm nào cũng là bà dẫn dắt các bé thỏ cùng nhau bái trăng!
Bà thỏ run rẩy cúi người vái ba cái trước ánh trăng, các bé thỏ đi theo sau cũng đồng loạt vái ba vái, miệng lẩm bẩm thầm nguyện điều mong ước cho tương lai.
Sau đó, tất cả thỏ nhỏ đều nắm lấy móng của nhau, kết thành một vòng tròn lớn, hướng về ánh trăng mà tung người nhảy lên!
Đã vây được ánh trăng lại rồi ——
Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần, tiếng thỏ con dậm chân rầm rầm cùng âm thanh "chiu mi" vang dội như truyền đến tận nơi hội hoa đăng náo nhiệt phía xa.
Người qua đường ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía xa, nào ngờ được rằng ở nơi hẻo lánh không bóng người kia, vẫn còn một đám thỏ con đang tưng bừng đón lễ!
Trong thung lũng, có vài bé thỏ còn tham lam hơn, gọi mấy thỏ lớn lại xếp chồng lên nhau như núi La Hán, muốn nhảy lên chỗ cao nhất, càng gần mặt trăng hơn, để lúc bái trăng nói ra lời cầu nguyện, Tổ tông Thỏ Ngọc nghe càng rõ ràng!
Thỏ con thấy vậy, lập tức bắt đầu ganh đua!
Không được không được, sao có thể chỉ để ngươi được nghe thấy, ta phải cao hơn ngươi mới được!
Lũ thỏ bắt đầu làm loạn, ríu rít cười đùa, xếp chồng lên nhau càng lúc càng cao. Nói là cầu nguyện gì đó, thật ra là chỉ muốn chơi thôi mà!
Thỏ con bị nâng lên, chuột lang đứng xem cũng bị nâng lên, đến cả Hàn Giang Tuyết và Yến Phi Độ cũng bị lũ thỏ con đội lên cao, từng lớp từng lớp, đưa thân hình nhỏ bé nhất là Hàn Giang Tuyết thẳng một hơi đến tận chỗ cao nhất!
"Oa!" Thỏ con trầm trồ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trước mặt, tựa như chỉ cần vươn tay là chạm đến được!
Hàn Giang Tuyết chớp mắt, khép hai móng trước lại, hướng về Tổ tông Thỏ Ngọc mà nguyện cầu: "Tổ tông kính mến, chứng đạo phi thăng, ta có thể tự mình cố gắng, chỉ xin người phù hộ cho người nhà của ta, người mà ta yêu quý, đều được bình an vô sự!"
Bà thỏ dường như đã quen với cảnh tượng này, vừa vỗ móng vừa cười khúc khích, sau đó ngẩng đầu nhìn trăng, một mắt còn tinh nghịch chớp chớp.
"Được rồi~ Tổ tông Thỏ Ngọc đã nghe thấy nguyện vọng của lũ thỏ rồi đó!"
"Thỏ ngoan thì nguyện vọng sẽ thành, còn thỏ không ngoan thì lời nguyện giống như gió thoảng thôi, ù một cái là bay mất tiêu à nha!"
Lễ bái trăng kết thúc, lũ thỏ con lại vây quanh đống lửa, bắt đầu nướng bánh nếp.
Bánh nếp là được giã sẵn từ hôm qua, chờ nướng xong, sẽ lần lượt đem đặt bên gối của các đệ tử Đào Hoa Lạc.
"Cảm tạ mọi người năm qua đã giúp đỡ và chăm sóc, chúng ta đều ghi nhớ trong lòng!"
"Không có thỏ con nào là không thích bánh nếp cả, bọn ta đem thứ mình thích nhất tặng cho các ngươi đó!"
Một vài đệ tử mới nhập môn chưa biết tập tục này, sáng sớm tỉnh dậy thấy bên gối có bánh nếp, còn tưởng mình hôm qua uống say quá, cướp được từ sư huynh nào đó!
Nhưng mà bánh nếp vừa mới nướng xong, tất nhiên phải cho lũ thỏ con ăn trước.
Hàn Giang Tuyết nhận được một miếng bánh nếp to bằng người y!
"Ăn, ăn không nổi nữa rồi chiu mi!"
Hàn Giang Tuyết sốt ruột, bánh nếp phải ăn lúc còn nóng mới ngon!
Thơm lừng, dẻo mềm, mặt ngoài nướng vàng giòn, rắc thêm đường đỏ và bột đậu rang...
Đang nghĩ vậy thì bên cạnh liền có một con thỏ lớn đội chén gia vị đi tới, đặt đĩa đường đỏ bột đậu xuống trước mặt Hàn Giang Tuyết.
"Không ăn hết thì lãng phí quá đi chiu mi!"
Hàn Giang Tuyết vừa "a u" cắn một miếng bánh gạo, liền thấy Yến Phi Độ vươn móng vỗ vỗ y một cái.
"Yên tâm, ta cũng ăn được mà, hơn nữa bọn chúng cũng muốn ăn nữa kìa."
Thỏ đen chỉ vào A Đại và A Nhị đang đứng bên cạnh, ôm chặt bát nhỏ của mình, nước miếng sắp nhỏ đầy đất, thì ra bọn chúng đến đây tham gia lễ bái trăng của thỏ con, chẳng qua là vì... cuối cùng được chia bánh nếp!
Tổ tiên nhà bọn chuột lang chúng nó... ừm? Là ai nhỉ?
Không biết nữa, bọn chúng là giống chuột lang, ngày nào cũng ngủ không đủ, chỉ cần ngủ ngon, ăn no thì đã thấy mãn nguyện rồi!
Thế là, dưới ánh trăng sáng tỏ, từ nơi Sương Thiên Hiểu Giác kéo đến, một người, một con thỏ, hai con chuột lang, cùng nhau trải qua một đêm 30 Tết thật vui vẻ ở Đào Hoa Lạc!